Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 1

Chương 1
Người Đi Đêm

Năm 1999, Phương Mộc 21 tuổi, là sinh viên năm thứ ba Đại học Sư phạm thành phố C.
Buổi tối giữa thu, tiết trời đã rất lạnh.
Cảnh tượng của thành phố miền Bắc này thật hiu hắt. Gió từng cơn từng cơn nối nhau tràn về, mặt đất ngập lá vàng khô, bước chân giẫm lên phát ra những tiếng ráp ráp nhỏ nhẹ. Những ngọn đèn rải rác ở các lối đi trong trường hình như cũng tối hơn mọi ngày rất nhiều, ánh sáng vàng nhợt hắt xuống dưới chân một cách bất lực. Bên dưới cột đèn có một người bán rong trứng hấp tẩm hương liệu đang bước qua bước lại một cách uể oải, trông chừng cái bếp lò sắp tắt. Cả khu sân trường vắng tanh, chỉ lác đác thấy bóng vài đôi nam nữ đang lững thững đi bên nhau. Khác hẳn với lúc ban ngày ồn ã, trường Đại học Sư phạm lúc này cực kỳ yên tĩnh.
Những tiếng chuông bỗng vang lên khắp các khu nhà lớp học. Đã hết giờ tự học buổi tối.
Người bán hàng rong cũng đứng thẳng người lên, vội nhanh tay chọc lò cho lửa đỏ hồng. Vài phút sau, từng đám đông sinh viên ùa ra ngoài sân. Họ co người rụt cổ đối mặt với làn gió thu tràn đến, cười nói lao xao và bước về phía ký túc xá. Thỉnh thoảng vài người chạy đuổi theo nhau nô đùa, cũng có cả những tiếng huýt sáo vui vẻ nữa.
Các nữ sinh đỏ mặt lách qua đám nam sinh, có cô còn đánh bạo ngoảnh sang nhìn những anh huýt sáo vang nhất, và thế là những tiếng cười vui vẻ càng rộ lên nhiều hơn, đó là cảnh tượng náo nhiệt cuối cùng trong ngày ở sân trường.
Khu II là ký túc xá nam, nó cũng là khu nhà tồi tàn nhất trường. Lịch sử nhà trường cho biết, khu nhà này do người Nhật xây dựng từ thời kháng chiến. Không thể không công nhận rằng thứ của người Nhật làm ra quả là bền bỉ, hơn năm chục năm trôi qua mà ngôi nhà cũ kỹ vẫn kiên cố đứng sừng sững trong trường, chỉ hơi bị ẩm thấp mà thôi. Nhưng ẩm thấp chưa chắc đã là dở, cánh sinh viên mấy khóa trước từng nói đùa rằng, khu nhà này vĩnh viễn không thể xảy ra hỏa hoạn, dù ai cố tình phóng hỏa thì lửa cũng không thể bén. Cũ thì cũ, cánh nam sinh ở khu nhà này cho rằng đây vẫn là nơi quý hơn vàng bạc châu báu, bởi vì khi cấp trên về trường kiểm tra vệ sinh, họ không bao giờ được lãnh đạo trường dẫn đến đây cả, cánh nam sinh tha hồ mà vui hết mình. Cái khu nhà mà nơi nơi đều rất sẵn rác, lon bia và chuột, chính là chỗ ở thoải mái sung sướng của cánh nam sinh hồn nhiên vô tư lự.
Trước lúc tắt đèn 11 giờ đêm, là quãng thời gian náo nhiệt nhất của khu II. Cậu nào cũng chân xỏ dép lê, vai vắt khăn mặt, tay bưng chậu rửa mặt đi đi lại lại giữa khu nhà tắm và phòng ở. Lối đi thì luôn thoảng mùi thuốc lá, và luôn vang lên những câu văng tục chửi thề tự nhiên như không, đôi lúc có cậu nhân lúc bạn đang cúi xuống rửa mặt, bèn thò tóm luôn đũng quần bạn, thế rồi những câu chửi mắng bỗ bã lại vang lên.
Trong căn phòng 352, một cậu đang cầm khăn mặt lau mái tóc. Lau vò một hồi, cậu bỗng dừng lại khịt mũi ‘đánh hơi’, rồi cậu đưa cái khăn lên mũi ngửi.
“Ôi, tại sao khăn mặt của mình lại có mùi dưa chua thế này?”
Một cậu đang ngồi ăn mỳ ăn liền, bật cười: “Ha ha… hình như chiều nay Tứ đệ lấy khăn mặt của cậu lau chân.” Cậu ta nuốt một miếng rồi nói tiếp: “Lúc đó nó vừa đi đá bóng về!”
Cậu ‘nạn nhân’ ném cái khăn mặt vào chậu, mở cửa phòng bước ra, nhằm về phía khu vệ sinh hét toáng lên: “Thằng Chúc! Ngươi họ Trư phải không*?” Mọi người trong phòng cười ồ cả lên.
Mấy giây sau, một cậu béo miệng còn ngậm chiếc bàn chải đánh răng chạy xộc vào: “Thằng khỉ nào thế?”
‘Nạn nhân’ đang giũ cái khăn mặt, im lặng không nói gì. Cậu béo cười ngượng nghịu: “Hà hà, xin lỗi Lục đệ* nhé!”
Lục đệ nói: “Xin lỗi là xong à? Đầu tôi mới gội, phí công hay sao? Toàn mùi dưa chua!”
“Thế thì càng hay! Nhị đệ đang ăn mỳ, cậu cứ nhúng khăn mặt vào bát mỳ của nó, thế là cậu ta đỡ phải mua dưa chua.”
“Thằng béo chết tiệt!” Lục đệ bước đến giơ tay giả vờ định đánh, Chúc Tứ đệ chỉ cười và né tránh: “Đừng trách tôi, ai bảo khăn mặt của cậu giống hệt khăn mặt của tôi?”
“Đồ chết tiệt! Khăn của ta màu xanh, khăn của ngươi vốn màu trắng kia mà?” Cả phòng lại phì cười.
Lục đệ đưa tay sờ lên mái tóc, rồi lại đưa vào mũi ngửi: “Hừ! Được thôi! Để mai sẽ tính sau.”
Rồi cậu nhanh chóng cởi quần áo, tiện tay cầm một tờ ‘Tuần báo Thể thao’, chui vào trong chăn và bắt đầu lật giở ra đọc. Những người khác, hoặc là đọc sách, hoặc là nghe nhạc, chờ đến giờ tắt đèn.
Cửa bỗng lại bị mở ra, một cậu vóc người nhỏ nhắn bước vào, tay đang cầm một hộp cơm bằng inox, cậu ta bước thẳng đến chỗ mấy cái phích nước nóng đặt bên dưới ô cửa sổ, cầm lên lắc lắc. Không có gì. Cậu ta lại nhấc cái khác lên, vẫn không có nước.
“Này, sao phòng các cậu lười thế? Không có một giọt nước nóng nào. Mau xuống dưới kia lấy cho tôi một… à, hai phích nước nóng. Ăn mỳ xong, tôi còn phải ngâm chân.”
Cả đám nam sinh cùng quát to: “Đồ chết giẫm!”
Lục đệ mỉm cười đặt tờ báo xuống, rồi nói với cậu còm: “Tôi có nước nóng đây!”
Cậu còm vội bước lại. Lục đệ lật chăn lên: “Chỉ hiềm nó không nóng lắm, chỉ 36 độ 8 thôi! Cậu có lấy không?”
Cậu còm nhào đến đưa tay ra định chẹn cổ Lục đệ, Lục đệ cười hềnh hệch né tránh, rồi ngoặt tay lại ghì cậu còm xuống giường.
“Nó sờ soạng tôi!” Cậu còm cường điệu gào lên. Những cậu khác thấy thế cũng chạy đến vào hùa cho vui, đè luôn cậu còm xuống giường.
Cậu còm liến thoắng xin tha: “Dừng lại, dừng lại! Nếu tiếp tục đè nữa, tớ sẽ vãi đái ra mất!” Lục đệ vội nói: “Thôi, đừng đùa nữa! Kẻo nó làm ướt giường tôi thì đêm nay tôi ngủ ở đâu?” Mọi người bật cười, buông cậu còm ra. Cậu ta vừa thở phì phò vừa nhổm dậy: “Mẹ ơi! Vậy là không thể ăn mỳ, thế thì trẫm đi làm việc quan trọng vậy! Phương Mộc ơi, cho trẫm ít giấy vệ sinh!”
Lục đệ Phương Mộc cười chế nhạo: “Chu Quân, ngay cuộn giấy vệ sinh cậu cũng không có nổi à?” Nói rồi Phương Mộc cầm nửa cuộn giấy vệ sinh đặt bên gối ném cho Chu Quân. Chu Quân bắt lấy, nhưng chưa đi vội, cậu ta ngồi bên mép giường Phương Mộc tán gẫu với mọi người.
Phương Mộc ngán ngẩm đá chân vào cậu ta: “Sao không đi luôn đi? Sắp tắt đèn đến nơi rồi đấy.”
Chu Quân lập tức phấn khích: “Thế thì cậu không hiểu rồi: làm việc quan trọng trước khi đi ngủ là tốt nhất, cậu nghĩ mà xem, nếu cứ khư khư giữ suốt đêm một đống uế tạp trong bụng, thì sẽ rất có hại cho sức khỏe!”
Phương Mộc nhếch mép: “Chỉ nói bừa! Cậu chuyên đi giải quyết vào lúc tắt đèn, không sợ gặp ma hay sao?”
“Hì hì… sợ cóc gì ma? Gặp ma nam thì tớ ra đòn, gặp ma nữ thì tớ sẽ ngủ với nó luôn!”
“Ngủ cái con khỉ! Coi chừng hết pin thì toi đời!”
Các chàng trai đang tán chuyện rôm rả thì đèn điện bỗng vụt tắt, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Mấy cậu đang đọc sách cùng ‘ôi…’ một tiếng, sau đó là những tiếng sột soạt, họ chui vào chăn.
Chu Quân đứng lên, nói rất trang trọng: “Bây giờ trẫm hồi cung, uống cốc nước, sau đó sẽ vào nhà vệ sinh để tìm ma nữ!”
“Đồ khỉ, biến đi!”
Chu Quân thụi cho Phương Mộc một quả, rồi cười hề hề đi ra khỏi căn phòng.
Anh cả bật đèn pin lia khắp căn phòng một lượt: “Đã về cả chưa? Lục đệ ra cài cửa đi!”
“Lại bảo tôi cài cửa?”
“Đừng lắm lời nữa! Ai bảo cậu nằm gần cửa nhất? Mau ra cài đi!” Anh cả cười trêu.
Phương Mộc đành ra khỏi chăn, xuống giường, chạy ra chốt chặt cửa phòng rồi chạy vụt trở lại giường.
Lúc chui vào chăn, anh đưa mắt nhìn sang giường đối diện, thấy trống trơn.
“Ơ kìa, Ngô Hàm vẫn chưa về à?”
“Tam đệ hôm nay trực ban.”
Mọi người im lặng một lúc. Rồi một cậu khẽ hỏi: “Năm nay Tam ca có định thi vào lớp Cơ địa không nhỉ?”
“Không biết nữa.” Anh cả nói giọng ấm ức: “Tam đệ cũng thật đen đủi, rõ ràng là đã đủ điểm sàn, rồi chẳng hiểu sao vẫn cứ bị rớt.”
“Tôi đoán rằng cậu ấy sẽ lại thi!” Chúc Tứ đệ cựa quậy giở mình: “Lúc nãy đi về, tôi còn nhìn thấy cậu ấy đang ngồi ở phòng trực ban lẩm nhẩm từ mới tiếng Anh.”
Phương Mộc ngẫm nghĩ, rồi hỏi: “Tam ca vẫn chưa nộp hết học phí thì phải?”
Chúc Tứ đệ nói: “Nộp từ lâu rồi, nhưng hình như vẫn thiếu hơn 4.000 tệ.”
Phương Mộc im lặng, nằm co trong chăn nghĩ ngợi.
Trong Học viện Pháp luật có một lớp hơi đặc biệt, nói với bên ngoài là lớp Cơ địa, thực ra nó là lớp chính quy học liền lên thạc sĩ. Sinh viên trong lớp này sau khi học xong các học phần thì có thể học luôn chương trình nghiên cứu sinh thạc sĩ. Lúc thi vào đại học, điểm sàn của lớp này cao hơn hẳn điểm sàn các lớp khác trong Học viện Pháp luật. Cạnh tranh trong lớp này đương nhiên cũng rất gay gắt. Theo yêu cầu của Học viện, cuối mỗi học kỳ đều làm bài thi để loại 10% sĩ số. Ai bị đào thải thì sẽ sang lớp khác mà học, ngược lại, sinh viên lớp khác cũng có thể đăng ký thi để vào học lớp này. Ngô Hàm đã dự thi cuối học kỳ, làm bài rất tốt, cầm chắc chín phần mười sẽ đỗ. Nào ngờ, kết quả vẫn là trượt vỏ chuối. Điều khó hiểu là, một vài sinh viên khác học lực vốn thua xa Ngô Hàm, nhưng lại thi đỗ ngon lành. Nhà trường giải thích rằng khẩu ngữ tiếng Anh của Ngô Hàm không đạt. Rõ ràng đó chỉ là viện cớ. Các anh em cùng phòng ký túc xá đều xui Ngô Hàm lên gặp nhà trường để ‘thắc mắc’ nhưng thật kỳ lạ, cậu ta dường như không oán hận gì chuyện đó. Sau vài ngày tiu nghỉu, cậu ta lại bắt đầu dốc sức chuẩn bị cho kỳ thi lần sau.
Ngô Hàm quê ở một vùng núi phía bắc, xuất thân con nhà nông, gia cảnh nghèo khó. Cách duy nhất để thay đổi số phận chính là đi học. Trong ba năm ở chung phòng ký túc xá, Phương Mộc cảm nhận rất rõ Ngô Hàm hơn hẳn các bạn khác ở tính cách và ý chí bền bỉ phấn đấu vươn lên mạnh mẽ.
Có lẽ cậu ta muốn dùng kết quả học tập thật tốt để nói lên tất cả.
Cứ thế suy nghĩ miên man, Phương Mộc dần thấy mí mắt của mình trĩu nặng…
Anh lờ mờ cảm thấy phòng 351 bên đối diện có tiếng kẹt cửa, có tiếng người hát ê a và bước ra. Nhận ra đó là ai rồi, Phương Mộc bỗng tỉnh táo, anh nhổm dậy hét về phía cửa phòng: “Hết pin thì toi đời!”
Tiếng hát ngừng bặt, sau đó là tiếng của Chu Quân: “Hà hà… thằng ngốc!”
Những người trong phòng chưa ngủ đều cười khúc khích.
Chu Quân đứng ngoài đá một phát vào cánh cửa, rồi tiếng dép lê loẹt quẹt của cậu ta đi xa dần.
Tất cả trở lại yên tĩnh.
Mọi người trong phòng dần đi vào giấc ngủ, đó đây râm ran tiếng ngáy khe khẽ. Gió vẫn thổi bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có chiếc lá bay va vào cửa kính, rất khẽ, không ai nghe thấy. Cả sáu, à không, năm cậu sinh viên đều ngủ say tít trong căn phòng cũ kỹ lộn xộn này.
Cả khu nhà ký túc xá chìm trong yên tĩnh. Ngoài cửa các căn phòng là hành lang không một bóng người, chỉ có một con chuột lúc chạy lúc dừng, men theo chân tường để tìm kiếm thức ăn. Những cánh cửa phòng hai bên hành lang đóng im ỉm, không lời, hình như có những con mắt đơn độc đang theo dõi ‘kẻ đi đêm’ bé nhỏ này.
Kẻ đi đêm bỗng dừng bước, đôi tai bé xíu dựng lên, cảnh giác. Rồi, rất nhanh, nó quay ngoắt lại chạy mất hút.
Ngươi có nghe thấy những tiếng hít thở nặng nề ở góc khuất kia không?
Phương Mộc bừng tỉnh, nói một cách chính xác là bị đánh thức giấc. Anh cố gượng mở mắt và nhận ra cả căn phòng vắng lặng không một bóng người, chỉ còn những cái chăn cùng một màu thống nhất chất lộn xộn trên giường.
Chà! Những gã đại lãn sao hôm nay lại nhanh nhẩu thế nhỉ?
Phương Mộc đang lấy làm lạ, thì nghe thấy những tiếng ồn ào ngoài hành lang. Anh đeo kính, ngồi dậy vươn vai, rồi xỏ dép lê, mở cửa bước ra.
Kỳ lạ quá!
Dường như toàn bộ sinh viên ở khu ký túc II đều tập trung ở hành lang. Áo quần lộn xộn đủ các kiểu, người thì mặc đồ thể thao chạy bộ sáng sớm, người thì choàng chăn, có người chỉ mặc độc chiếc quần cộc. Nhưng họ đều giống nhau ở vẻ mặt hốt hoảng và cùng nhìn về phía nhà vệ sinh.
Phương Mộc cũng nhìn về hướng đó. Nhân viên quản lý ký túc xá là chị Tôn, tay đang đặt tay trên khuôn cửa, nghiêng đầu nhòm vào phía trong. Bên cạnh chị là anh cả của phòng 351 đang đứng dựa lưng vào tường, người run run, ánh mắt đờ đẫn, cứ như có thể ngã sụp xuống đất bất cứ lúc nào.
Phương Mộc nhìn thấy Chúc Tứ đệ trong đám đông, bèn bước lại kéo tay cậu ta: “Sao thế?”
Chúc Tứ đệ ngoảnh lại nhìn Phương Mộc, nhưng không nói gì.
“Có chuyện gì vậy? Nhà vệ sinh lại bị tắc à?” Phương Mộc nhìn xung quanh: “Đâu phải là lần đầu tiên? Có đến nỗi phải xôn xao thế này không?”
Lục đệ của phòng 351 ngoảnh đầu lại, khẽ nói: “Hình như là Chu Quân… bị chết trong đó.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất