Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương LÔI MỄ

Chương LÔI MỄ


SERIES
TÂM LÝ TỘI PHẠM


TÂM LÝ TỘI PHẠM
Độc Giả Thứ 7





“Thế là hắn khốn đốn, hắn đã sụp đổ!” Các vị không ngớt chế nhạo anh ta, nhưng các vị nên biết, anh ta gục ngã ở một tầm cao hơn các vị. Anh ta vui đến cùng cực rồi đâm buồn chán, nhưng ánh sáng của anh ta vẫn rực rỡ ngay sau bóng tối của các vị. - Nietzsche*


Mở Đầu
Hồi Ức

Mình đã ngủ bao lâu rồi nhỉ?
Bây giờ tìm hiểu điều này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi đành mở mắt ra, và lập tức ngửi thấy các thứ mùi rất đáng ngờ. Tôi hít hít mấy lần, rồi nhận ra là mùi của đủ các loại đồ ăn: mỳ bò xá xíu của hãng ‘bác Khang’, mùi hành, mùi cánh gà rán New Orleans KFC, mùi rượu trắng loại rẻ tiền, mùi tương ớt và mùi giày dép vừa tụt ra khỏi chân.
Tàu hỏa Trung Quốc xưa nay vẫn thế, nó như một quán ăn mở cửa đến rất khuya. Quán ăn này lại chuyên bán những thực phẩm để qua đêm. Dù thích hay không, có chấp nhận hay không thì anh vẫn phải nuốt cho được việc. Trong toa tàu ngột ngạt và ẩm thấp, những mùi vị này chẳng khác gì làn sương đậm đặc, nhơm nhớp, dinh dính, bám vào mắt anh.
Tôi mở nắp chai nước khoáng ực một hơi hết nửa chai, rồi chậm rãi sờ túi áo lấy cặp kính ra đeo - mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng hơn.
Ngồi đối diện với tôi là một nam trung niên sắc mặt vô cảm. Ông ta mặc chiếc áo khoác to xù, tay nắm chặt chiếc cặp da màu đen (bàn tay thô nháp và chằng chịt nếp nhăn); đôi giày da đã bám đầy bụi lại há mõm, còn chủ nhân của nó thì đang nhìn lên cái túi đặt trên giá để hành lý bằng ánh mắt đờ đẫn dường như vô hồn. Bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ, ăn mặc bình thường, nhan sắc cũng tầm tầm, đang lim dim mắt nghe nhạc MP3 (máy nội địa, đã rất cũ). Ngồi bên trái tôi là một bà già, cũng như tôi vừa nãy, đang gục xuống bàn ngủ, nước bọt rỉ qua mép rồi chảy xuống bàn thành một vệt sang sáng. Cảnh tượng này khiến tôi phát ớn, tôi lập tức đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Hôm nay là một ngày đầu xuân, trời âm u xam xám. Con tàu vừa đi qua một vùng đất hoang vu, không hề thấy bóng dáng nhà nông đang cần cù gieo hạt vụ xuân như ta vẫn tưởng tượng, cũng không có bóng một con bò bê nào hết. Đôi khi cũng thoáng thấy vài gian nhà cấp bốn thấp lè tè vụt trôi qua cửa sổ, có vài đứa trẻ mặc áo bông dày sụ đang chơi đùa trước cửa. Không thể biết chúng đang chơi trò gì, nhưng tôi cũng cảm nhận ra được niềm vui ngày xuân đang trỗi dậy ở đó.
Nhưng chẳng liên quan gì đến tôi, dù tôi rất muốn được vui cùng chúng.
“Xin lỗi.” Tôi níu áo chị nhân viên toa tàu đang cố lách qua giữa đám hành khách: “Khi nào có thể đổi vé giường nằm, hả chị?”
“Chờ một lát. Anh không thấy tôi đang rất bận à?” Chị nhân viên có khuôn mặt to rộng trả lời vẻ khó chịu: “Mệt mỏi thật! Đã hết tết rồi mà khách vẫn đông quá thể!” Chị ta cau mày nhìn những đầu người đang nhấp nhô trên sàn toa xe.
Họ đang ngồi chen chúc nhau, mắt ai cũng có nét ghen tỵ và hậm hực với những người đang yên vị ngồi trên ghế. Nhưng phần lớn thì giờ họ dùng ánh mắt như của chim ưng săn mồi để tăm tia bốn phía, mong phát hiện ra ai đó sắp xuống thì vội vã chen đến chiếm lấy cái không gian bé tẹo chỉ vài chục centimet.
Ánh mắt tôi dừng ở hai người ngồi ở chỗ ghế chếch với mình.
Hai người, một nam một nữ. Cô gái ngồi ghế kề bên cửa sổ, người đàn ông ngồi bên cạnh cô và nhoài người trên bàn, hình như đang ngủ. Cô gái còn trẻ, có vẻ như ở độ tuổi đi học, vẻ mặt cô có nét vừa hoảng sợ lại vừa xấu hổ, thỉnh thoảng cô khẽ đẩy người đàn ông ngồi bên một cái. Nhưng anh ta sau mỗi lần bị đẩy thì lại ngoan cố áp sát người sang phía cô gái.
Tôi chú ý đến đôi vai anh ta đang khẽ động đậy.
Tôi cau mày, và bắt đầu cảm thấy nóng mặt.
Cô gái cố gắng né tránh, đồng thời đưa mắt nhìn bốn phía dường như mong có ai đó sẽ đến giải vây giúp cô. Nhưng hành khách xung quanh chỉ liếc sang rồi nhìn đi, không có ai đáp lại ánh mắt của cô và càng không có ai đứng lên ngăn chặn hành vi của người đàn ông kia. Mọi người đều im lặng, dường như muốn giữ kín một điều bí mật mà ai ai cũng hiểu cả.
Đôi vai người đàn ông đung đưa càng lúc càng mạnh hơn, đôi mắt cô gái bắt đầu rơm rớm lệ.
Tôi đứng dậy, rồi bước lại bên anh ta. Ngay lập tức có người chiếm chỗ của tôi, lại còn thở phào nhẹ nhõm nữa.
“Này, anh ơi…” Tôi vỗ vai người đàn ông: “Đổi chỗ khác đi!”
Tôi chỉ sang chỗ của tôi.
Người đàn ông lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu: “Gì nào?”
“Tôi nói là đổi chỗ ngồi.” Tôi bình tĩnh nhìn anh ta.
Vẻ mặt anh ta nhanh chóng từ khó chịu biến thành hung dữ, môi cong lên, và hạ thấp giọng: “Đừng rách việc!”
“Sang đi!” Tôi nguẩy đầu hất về phía sau lưng tôi: “Ngay bây giờ.”
Anh ta sửng sốt nhìn tôi, mọi người xung quanh cũng nhìn tôi. Tôi mỉm cười nhìn anh ta.
Vài giây sau, anh ta đứng lên. Tôi nhận ra anh ta cao hơn tôi một chút, cao khoảng 1m80. Tôi đặt ba lô của mình lên mặt bàn rồi ngồi xuống.
Mọi người xung quanh cũng trở nên hoạt động hơn, hình như ai cũng thở phào. Anh ta thì hầm hầm tức tối, hai tay ôm vai, thỉnh thoảng lại gườm gườm hằn học nhìn tôi. Còn mọi người, có người tò mò nhìn cô gái, cũng có người thì nhìn tôi. Tôi chẳng hào hứng gì với những ánh mắt đó, chỉ cúi đầu, tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Một lát sau tôi cảm thấy có ai đó khẽ kéo cánh tay mình, bèn mở mắt ra. Cô gái ngồi bên bẽn lẽn mỉm cười nhìn tôi, và đưa tôi một mẩu giấy, trên giấy viết hai chữ ‘cảm ơn’.
Tôi cười cười, coi như trả lời cô, rồi lại nhắm mắt.
Tôi lại ngủ. Cho đến khi có một bàn tay thô bạo lay tôi tỉnh dậy. Tôi cố mở mắt ra. Đó là chị nhân viên nhà tàu lúc nãy.
“Ở toa số 9 có giường nằm rồi! Mau lên!”
Tôi đáp ‘vâng’, đồng thời cảm thấy tàu đang chạy chậm lại, chắc là sắp đến một ga kế tiếp.
Tôi đứng dậy, vươn vai, rồi xách ba lô lên.
Cô gái nhìn tôi, hình như vẻ sợ hãi lại hiện lên trong mắt cô.
Tôi hơi do dự, rồi quay người sang phía người đàn ông kia. Anh ta đang cúi đầu nhắm mắt ‘dưỡng thần’. Tôi cúi xuống, nói khẽ: “Anh đến ga rồi đấy, xuống tàu đi!”
Anh ta dường như giật mình, đáp lại như một phản xạ vốn có: “Chưa! Tôi đến thành phố A.”
Tôi chẳng thiết nói nữa, chỉ hất tay: “Đến rồi đấy! Xuống đi!”
Mặt anh ta đang đỏ bỗng tái nhợt, anh ta đã thật sự điên tiết. Rồi lập tức đứng bật dậy đưa tay ra túm cổ áo tôi.
Tôi một tay chặn lại, tay kia bóp luôn cổ anh ta và dúi mạnh xuống ghế.
“Hoặc là mày tự xuống tàu.” Tôi nhìn xoáy vào mắt anh ta: “Hoặc là tao ném mày xuống!”
Hai mắt anh ta trợn tròn, hơi vằn đỏ xung huyết vì bị nghẹt thở. Hành khách ngồi bên rào rào đứng dậy tránh dạt ra, rất nhanh chóng, xung quanh tôi và anh ta hình thành một không gian nho nhỏ.
Tôi biết, mặt mũi tôi lúc này hẳn là rất hung dữ, đáng sợ. Những vết sẹo dọc ngang trên mặt đang vặn vẹo khiến tôi giống như một con ác quỷ đang muốn ăn thịt người.
Gã đàn ông quá sợ hãi. Cổ vẫn đang bị tôi bóp, không sao nói được, anh ta chỉ gật đầu lia lịa.
Tôi bỏ tay ra, đầu gối cũng thôi không ghì trên đùi anh ta nữa. Anh ta mềm oặt, ho rũ rượi một thôi một hồi. Không dám nhìn tôi nữa, anh ta miễn cưỡng đứng lên, một tay xoa cổ họng một tay đưa lên giá để hành lý lôi cái va li du lịch có tay kéo xuống.
Lúc này tàu đã chạy vào ga. Anh ta rảo cẳng chen ngay vào đám đông hành khách xuống tàu rồi đi đến thềm hành lang, lúc đó mới dám ngoái lại nhìn tôi đầy oán hận.
Đêm đã khuya.
Tôi không ngủ được, cả toa xe giường nằm râm ran tiếng ngáy, mọi người đều đang ngủ, chỉ riêng mình tôi ngồi bên ô cửa sổ nhìn ra màn đêm tối đen bên ngoài. Đoàn tàu yên ổn lao nhanh, thỉnh thoảng gừ gừ khẽ rung một cách có quy luật. Trong toa tối âm u, chỉ ở chỗ nối toa le lói một ngọn đèn vàng hiu hắt. Hình như màn đêm ngoài cửa sổ đen kịt đang ẩn chứa những vận mệnh chưa biết sẽ là gì, nhưng nó chẳng thể thu hút được tôi nữa, điều tôi rất không muốn nghĩ đến lúc này, là tương lai.
Ngón giữa bàn tay phải của tôi lại hơi tê đau, có lẽ là tại đoàn tàu đang chạy qua một khu vực mưa xuân sắp về. Tôi mân mê ngón tay chỉ còn một nửa này và cảm thấy rất rõ cái sẹo cứng ở đầu mút ngón tay đã gãy. Nó dường như là một thứ dấu hiệu phân định giữa tôi và quá khứ của mình.
Cửa toa xe mở ra, hai bóng người mờ mờ bước vào, một người là nhân viên nhà tàu, người kia thì không rõ, nhưng có thể nhận ra là một cô gái - chắc là cũng vừa mua được vé giường nằm. Người nhân viên dẫn cô gái vào toa, dặn dò mấy câu, rồi ngáp dài bước ra. Cô gái loạt soạt đặt hành lý lên giường, sau đó cầm cốc bước ra ngoài nhìn ngó, rồi bước lại phía tôi.
“Là anh, phải không?”
Tôi ngẩng đầu. Thì ra là cô gái ở toa tàu kia lúc ban ngày.
“Ừ.” Tôi không muốn nói chuyện, chỉ khẽ ừ hữ.
Cô ta rót cốc nước trong bình giữ nhiệt ở dưới chân tôi, rồi kéo cái ghế ra ngồi xuống trước mặt tôi.
“Anh đang ngắm gì à?” Cô ta nhìn ra cửa sổ rồi ngoảnh sang hỏi tôi.
“Không.” Tôi khép mi mắt lại.
Im lặng một hồi rất lâu. Nhưng tôi biết cô ta vẫn đang nhìn tôi.
“Xin lỗi.” Cô ta lại cất tiếng, nhỏ nhẹ, rất chậm: “Có thể hỏi một câu không: Anh làm nghề gì?”
“Sao cô lại muốn biết điều này?” Tôi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cô khuất trong bóng tối, chỉ nhìn thấy đôi mắt cô hơi lấp lánh.
“Tôi… chỉ tò mò thôi.” Cô ta hơi ngượng nghịu: “Nếu anh không muốn nói ra thì…”
“Tôi đã từng… đã từng là cảnh sát.”
“Thế à? Thảo nào…” Cô hào hứng hẳn lên, người hơi xáp lại gần tôi: “Thế thì chắc là anh…”
Rồi cô chỉ vào tay phải và chỉ lên mặt mình, làm vài động tác, nhưng lập tức cảm thấy không ổn nên cô lại lúng túng nhìn tôi.
Tôi lặng lẽ mỉm cười.
“Không sao.”
Cô ta trở lại nhẹ nhõm và tính tò mò lại trỗi dậy.
“Đằng nào thì cũng không ngủ được.” Tay cầm chặt cốc nước, cô chăm chú nhìn tôi: “Anh kể cho em nghe chuyện về anh đi?”
Tôi nhìn cô, và chợt cảm nhận ra nét thuần khiết, trong sáng, mơ màng trong ánh mắt cô, rất giống đôi mắt một người mà tôi từng quen biết.
Chuyện về tôi? Tôi rút ra một điếu thuốc lá, nhưng chưa châm vội. Cũng được!
Giữa đêm khuya, trong toa tàu hỏa, tôi kể những câu chuyện ấy cho một cô gái xa lạ nghe, có lẽ không phải câu chuyện, mà là những hồi ức. Nhưng chúng không hoàn toàn là những sự việc khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Nếu có thể được, thì tôi thà rằng chúng chưa từng xảy ra. Và có lẽ Ngô Hàm, Tôn Phổ, Dương Cẩm Trình, Tiêu Vọng, Giang Á và những con người vĩnh viễn gắn liền với ký ức của tôi, họ cũng đều muốn chúng chưa từng xảy ra.
Tôi nên bắt đầu kể từ đâu nhỉ?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất