Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 12

Chương 12
Sàn Diễn Ba Người

Người phụ nữ ngồi trước bàn, nét mặt sa sầm. Trên bàn là cuốn tiểu thuyết đang mở ra. Ánh mắt cô ta đã dừng lại rất lâu trên một hàng chữ nào đó, nhưng không hề đọc nó.
Còn người đàn ông thì ngồi ở góc phòng, vừa hút thuốc vừa uống trà, dán mắt vào màn hình chiếc ti-vi nhỏ đang phát một phim hài cực kỳ nhạt nhẽo. Nhưng những tiếng cười rất thô tục lại khiến anh ta hả hê hết cỡ.
“Mẹ kiếp, vui thật!” Anh ta vứt mẩu thuốc lá xuống sàn nhà, nhổ thêm bãi nước bọt rồi gí mũi giày lên day day.
Người phụ nữ không nhìn sang, nhưng cũng biết anh ta đang làm gì, chỉ cảm thấy ghê cổ buồn nôn, tay đặt lên cổ kìm lại để không có phản ứng. Rốt cuộc cô vẫn ho khan một chập.
Anh ta ngồi ở góc nhà quay đầu lại hỏi: “Sao thế em? Người khó chịu à?”
Người phụ nữ áp bàn tay lên ngực, cau mày đứng dậy. Cô mở tủ lấy cái chổi ra, lại thò tay vào cái túi nilon lấy ra một nắm mùn cưa.
“Buồn nôn à? Chắc không phải em có tin vui đấy chứ?” Hình như anh ta cảm thấy mình rất hài hước, đôi mày giật giật, cười hì hì.
Người phụ nữ không nhìn bộ mặt dâm đãng của anh ta, cô bước lại gần: “Nhấc chân lên!”
Anh ta nhấc hai chân lên cao quá mức cần thiết. Người phụ nữ thả nắm mùn cưa lên bãi nước bọt, vừa kìm nén cảm giác tởm lợm vừa quét dọn, sau đó quay người bước ra phía cửa.
“Lần sau vào nhà vệ sinh mà khạc nhổ!”
Anh ta cười ngượng nghịu, nhìn người phụ nữ bước ra và đóng cửa đánh ‘rầm’ một cái.
Rồi cô quay trở vào với cái chổi và cái hót rác đã được cọ rửa sạch sẽ, cất vào chỗ cũ, sau đó cô trở lại ngồi trước bàn đọc tiểu thuyết, chẳng thiết nhìn anh ta một lần.
Người đàn ông có vẻ ngượng, lại rút thuốc lá ra hút. Khói thuốc bay đến bên người phụ nữ, cô cau mày, giơ bàn tay ra phẩy phẩy.
Thấy thế, anh ta kêu lên: “Em sợ mùi thuốc lá à? Được, anh không hút nữa.”
Anh ta đứng lên lom khom rảo bước ra cửa, miệng nhổ phì phì, rồi vứt điếu thuốc ra ngoài.
Người đàn ông nhìn lấy lòng người phụ nữ, nhận ra cô vẫn lạnh lùng chẳng thiết nhìn mình, nhưng sắc mặt đã bớt căng thẳng.
Anh ta đâm bạo dạn hơn, đứng phía sau lưng người phụ nữ ngắm nhìn cái cổ trắng ngần, nuốt nước bọt. Rồi bước lên, đưa tay qua vai cô.
“Đang đọc sách gì thế?”
Tay anh ta áp sát ngực người phụ nữ, bàn tay đặt lên cuốn sách. Người phụ nữ hơi hoảng, ngả người lùi lại, nhưng bàn tay anh ta cũng lùi theo rồi nắm chặt cái vùng mềm mại ấy.
Người phụ nữ đứng phắt dậy hất tay anh ta ra. Cô tức điên, đôi môi run run, không nói một câu.
Vẻ mặt người đàn ông đầy vẻ khoái trá, mấy ngón tay vẫn động đậy, hình như dư âm của cảm giác vừa rồi vẫn chưa tan hết.
“Sao thế? Anh chỉ muốn nhìn xem em đang đọc sách gì?”
Người phụ nữ điên tiết, khẽ rủa ‘đồ ba que’ rồi giơ tay đánh anh ta.
Anh ta tóm ngay cổ tay cô rồi khẽ giật một cái, kéo cô vào lòng mình. Anh ta vừa sờ soạng khắp người cô vừa nói nhỏ: “Em đừng giả vờ nữa, anh biết thực ra em đang rất muốn…”
Người phụ nữ không dám kêu cứu nhờ ai giải thoát, chỉ cố quẫy ra khỏi người đàn ông. Đang khi hai người đang giằng co thì cửa bỗng mở ra.
Người thanh niên bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta lập tức dừng chân.
Cứ như cảnh dừng hình trong phim ảnh, cả ba cùng bất động đứng đờ ra trên sàn diễn chẳng rộng rãi gì.
Người đàn ông lên tiếng trước: “Tôi đi ngủ đây.” Nói rồi anh ta bước ra cửa.
Người thanh niên nhìn xuống sàn, cứ thế đứng im tại chỗ. Tuy nhiên, anh vẫn có thể cảm nhận được người đàn ông trợn mắt lườm anh lúc đi qua bên cạnh anh.
Vậy là sàn diễn này chỉ còn lại cậu thanh niên và người phụ nữ. Cô nhìn anh, vẻ căng thẳng, nhưng uất ức chiếm phần nhiều hơn. Đôi mắt anh thanh niên chỉ nhìn xuống sàn, sắc mặt người phụ nữ từ đỏ chuyển sáng tái nhợt, rồi không thể khác, cô sụt sùi khóc.
Trong đêm, tiếng khóc của cô nghe thật bi ai. Anh thanh niên chỉ lặng lẽ nghe. Rồi anh ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ ngồi chếch trên ghế, đầu vùi giữa hai cánh tay. Người cô rung rung đồng thời với tiếng thút thít cố kìm nén. Anh bước lại đặt tay lên vai người phụ nữ. Cô cầm bàn tay anh áp lên má mình. Còn anh lập tức cảm thấy bàn tay mình bị ướt.
Người phụ nữ khóc một chập, rồi tâm trạng cũng dần ổn định trở lại, cô mở ngăn tủ lấy ra chiếc khăn mặt lau thật kỹ những vệt nước mắt. Rồi cô đặt bàn tay anh lên đầu gối mình, chầm chậm vuốt ve.
“Là chuyện gì thế?” Cậu thanh niên khẽ hỏi.
Người phụ nữ không trả lời, đôi mắt cô lại đỏ hoe, cô chỉ mải miết vuốt ve bàn tay anh.
Cậu thanh niên rút tay về: “Thực ra là chuyện gì?”
Hồi lâu sau, người phụ nữ mới thở dài.
“Chẳng rõ em có nghiệp chướng gì, thằng cha ấy ngay từ đầu đã cố tình đụng chạm… hắn chỉ muốn sàm sỡ em. Vừa nãy hắn lại…”
Người phụ nữ không nói tiếp được nữa, nước mắt tuôn lã chã.
Cậu thanh niên vụt đứng dậy sải bước đến trước cái tủ lấy ra một cái búa rồi quay người chạy ra cửa.
Người phụ nữ hoảng hốt kéo giật anh lại: “Đừng… em xin anh.”
Cậu thanh niên không nói gì, chỉ cố vùng ra. Ánh mắt cứng cỏi và căm phẫn dường như có thể xuyên thủng bức tường, nhằm đến cái mặt húp híp kia.
Sau một lúc giằng co, người phụ nữ không níu được người thanh niên nữa. Anh đã vùng ra và co chân bước đi. Người phụ nữ bị ngã sụp xuống sàn, nhân đó cô tóm chân người thanh niên ôm ghì thật chặt.
“Anh có định để em sống nữa hay không?”
Người thanh niên hơi lưỡng lự, nhưng rồi anh lại gắng sức vùng ra.
“Dù không nghĩ cho em, lẽ nào anh cũng không nghĩ cho mình ư?” Người phụ nữ khẽ nài nỉ.
Nghe thấy câu này, người thanh niên dừng lại. Rồi cứ thế đứng đó, ngực phập phồng lên xuống rất khiếp.
Người phụ nữ đã hơi thấy nhẹ nhõm. Cô áp mặt vào anh, khẽ nói: “Em biết anh rất thương em, nhưng, ra tay với tên súc sinh ấy thực không đáng…”
Người thanh niên không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa ở căn phòng đối diện qua hành lang, nhìn mãi rất lâu mới thôi. Rồi người anh cũng rã rời. Cuối cùng, anh đưa tay xuống khẽ đóng cửa lại.
Người phụ nữ bây giờ mới đứng lên, vừa nhìn anh vừa rón rén lấy lại cái búa từ tay anh. Người thanh niên không còn nhuệ khí như vừa nãy nữa, sắc mặt anh ủ dột.
Người phụ nữ cất cái búa đi, rồi phủi sạch đất bụi bám trên quần áo mình.
Người thanh niên vẫn đứng bất động nhìn ra cửa, lưng quay về phía cô. Cô ái ngại, bước đến kéo tay áo anh.
“Thôi, ngủ đi, khuya rồi đấy.”
Anh không bảo sao. Cô thở dài, rồi đưa tay ôm choàng anh từ phía sau, mặt áp vào lưng anh.
“Đừng nghĩ gì nữa, hắn cũng chưa làm gì em… Em một thân một mình, nên chẳng thể làm gì.”
Rồi người phụ nữ cảm thấy có giọt nước âm ấm rơi xuống bàn tay mình. Cô kinh ngạc, bước lại trước mặt anh. Anh đang trào nước mắt.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh khóc. Bấy lâu nay dù gặp khó khăn hay gian khổ đến mấy, cô cũng chưa bao giờ thấy anh rơi lệ. Nhưng, lúc này anh giống như một đứa trẻ bị uất ức, hai tay buông thõng, lặng đứng đó khóc thút thít.
Đôi mắt cô cũng rơm rớm. Cô đưa tay lau những hàng nước mắt giàn giụa trên mặt anh.
“Em biết nỗi khổ tâm của anh. Nhưng còn biết làm gì khác? Vì chúng ta…”
“Không!”
Anh thanh niên bỗng nắm chặt tay cô. Còn cô, dù mắt đang nhòa lệ, cô vẫn nhìn thấy rất rõ ánh mắt bỗng trở nên lạnh rợi của anh.
Và, đó là câu cuối cùng của anh trong buổi tối hôm đó.
Anh thanh niên đã ngủ say, người phụ nữ đặt trên trán anh một nụ hôn rồi nhẹ nhàng bước ra cửa. Dư âm của tiếng ‘Không’ đơn giản ấy vẫn vang vọng mãi trong cô.
Cậu thanh niên làm cho cô thấy nghi hoặc, nhưng cũng khiến cô cảm thấy được an ủi. Cô khẽ sờ lên bàn tay mình, hình như vẫn còn cảm thấy hơi ấm của giọt nước mắt.
Anh ấy vẫn quan tâm đến mình. Cô nghĩ vậy.
Cô biết sự cứng cỏi của anh, cô cũng hiểu anh rất phẫn nộ. Còn cô, cô bất lực, cô chỉ có thể cầu trời phù hộ, đừng để anh đi làm những chuyện dại dột.
Cứ thế, cô ngồi suốt đêm, nghĩ ngợi, và nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang dần sáng.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất