Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 13

Chương 13
Nếu Người Tiếp Theo Là Tôi

Những sinh viên thường đến nhà ăn B ăn cơm, phát hiện ra một nhóm người kỳ lạ: họ bưng suất ăn đến một góc nhà ăn, ngồi quây quần bên nhau và thì thầm khẽ đếm số lượng người. Nếu vắng mặt ai, thì họ lập tức nhỏ to bàn tán trao đổi, nhìn nhau bằng ánh mắt bất an.
Tổ WPO đã thành lập được bốn ngày, họ thường xuyên hội ý với nhau vào 5 giờ chiều mỗi ngày. Vẫn ổn cả, mọi người vẫn bình an vô sự.
Đôi khi có thành viên báo cáo về một người khả nghi, nhưng lát sau đã bị cả tổ phủ định. Chuyện kỳ quái nhất là, một hôm Trâu Kỳ nói rằng cậu cảm thấy thầy Tôn dạy môn thương mại quốc tế nhìn cậu bằng ánh mắt rất hung dữ, lập tức bị Trần Hy ‘tố’ rằng Trâu Kỳ thường xuyên say sưa ‘tia’ cô giáo dạy môn kế toán, cô giáo ấy lại là vợ thầy Tôn.
Phương Mộc gắng hết sức để thu xếp mọi người trong nhóm Học viện pháp luật, kể cả Vương Kiện, luôn ở gần nhau.
Vương Kiện luôn lạnh lùng với tất cả mọi người. Tuy nhiên, vẫn có thể nhận ra dù phần lớn thời gian cậu luôn ưa tách biệt một mình một nơi, nhưng cậu ta không phản đối ngồi bên mọi người. Nhất là buổi tối trở về phòng ký túc, cậu luôn đi sau cùng, cứ như một cái bóng cô độc.
Tình hình này khiến mọi người cảm thấy bối rối. Một người chưa thật mặn mà gắn bó, sẽ khiến cho mọi người cảm thấy nghi ngờ và hoang mang một cách không cần thiết. Cho nên, một trong những điều quan trọng cần làm, là phải củng cố sự đoàn kết và tín nhiệm lẫn nhau.
Vì thế, tối nay, khi nhìn thấy Vương Kiện lại một mình ra khỏi phòng tự học thì Phương Mộc quyết định phải nói chuyện riêng với cậu ta.
Vương Kiện đi về phía nhà vệ sinh, Phương Mộc bèn đi theo và kiên nhẫn đứng ngoài chờ.
Mấy phút sau Vương Kiện vừa đi ra vừa vẩy hai tay cho khô nước. Cậu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Phương Mộc đứng ở cửa.
“Cậu… có việc gì à?”
Phương Mộc thẳng thắn nói: “Muốn nói chuyện với cậu.”
Vương Kiện cau mày: “Nói chuyện gì?”
Phương Mộc nhìn sắc mặt cậu ta, cảm thấy mình nên làm dịu bầu không khí đã, bèn mỉm cười, nhún vai nói: “Trò chuyện lan man, gì cũng được.”
Vương Kiện không nể nang, đáp: “Tôi không có hứng thú!” Rồi cậu ta quay người bước đi.
“Chờ đã.” Phương Mộc vội bước theo: “Có phải cậu cho rằng tôi toàn nói viển vông không?”
Vương Kiện ngoảnh lại nhìn Phương Mộc, vẻ mặt cũng ôn hòa hơn: “Nếu không tín nhiệm cậu thì tôi đã không ngày nào cũng ngồi bên các cậu.”
Phương Mộc cười: “Thế thì ta nói chuyện, coi như giải lao mấy phút.”
Phương Mộc cố làm cho Vương Kiện cảm thấy không thể từ chối. Vương Kiện nhíu mày, rút ra bao thuốc lá mời Phương Mộc. Phương Mộc vốn không hút thuốc, anh hơi do dự, nhưng rồi cũng cầm một điếu. Vừa rít một hơi, anh đã ho sặc sụa.
Vương Kiện mồm ngậm điếu thuốc, tay vỗ vai Phương Mộc: “Cậu không biết hút thuốc à?”
“Không. Đây là lần đầu tiên.”
“Hì hì… nếu sớm biết thì khỏi phải mời cậu, đỡ lãng phí thuốc.”
Phương Mộc cố nén cơn ho. Anh đưa tay quệt nước mắt ở đuôi mắt, nhìn đốm lửa ở điếu thuốc lá lúc mờ lúc tỏ bên mép Vương Kiện. Anh bỗng nhớ đến một việc.
“Cậu ở đâu? Sáng nay tôi đến tìm cậu, các bạn ở ký túc xá nói cậu đã chuyển sang phòng khác.”
“Ừ, tôi đã chuyển chỗ. Tôi ở phòng 351 đối diện với các cậu.”
Phương Mộc ngạc nhiên. Ngày trước Chu Quân ở đó, lâu nay thì không có ai ở.
“Cậu ở một mình à?”
“Ừ! Yên tĩnh, học bài rất ổn.”
“Cậu không sợ à?”
“Sợ? Sợ cái gì nhỉ? Vì đã từng có người chết à? Cậu ta đâu có chết ở phòng đó, cho nên có gì mà phải sợ?”
Vương Kiện hút xong điếu thuốc rất nhanh, rồi lại châm điếu nữa. Rít mấy hơi. Hình như cậu ta nghĩ đến một điều gì đó, bèn liếc nhìn Phương Mộc.
“Có phải cậu nghi ngờ tôi không?”
“Không.” Phương Mộc vội giải thích: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.”
Rồi cả hai cùng im lặng. Lát sau, Vương Kiện lẩm bẩm như tự nói với mình: “Ở chỗ cũ không thoải mái nên tôi chuyển ra.”
Cậu ta gí chân dập mẩu thuốc lá trên mặt đất, rồi ngẩng lên hỏi: “Cậu đang điều tra mấy vụ án đó à?”
“Không.” Phương Mộc cười lắc đầu: “Tôi đâu phải cảnh sát. Tôi chẳng qua chỉ không muốn bị chết mà thôi.”
“Cậu thật sự cho rằng những ai có tên trong tấm thẻ mượn sách ấy đều sẽ phải chết hay sao?”
“Tôi không biết. Đó chỉ là trực giác của tôi.”
“Trực giác?”
“Đúng! Tôi cảm thấy tấm thẻ mượn sách ấy có liên quan đến vụ án mạng. Nhưng liên quan ra sao thì tôi không rõ.”
Vương Kiện nhếch mép, cười nhạt: “Có lẽ, khi nào chết thêm vài người nữa thì sẽ rõ cả.”
Phương Mộc ngớ ra, không biết nói sao. Sau một lúc im lặng, anh hỏi:
“Cậu nhìn nhận mấy vụ án mạng đó như thế nào?”
“Tôi ư? Tôi không có hứng thú ấy.”
“Thế thì tại sao cậu vẫn tập trung với bọn tôi?”
Vương Kiện cúi xuống, chân cậu ta lại day day đầu mẩu thuốc lá.
“Rõ là vớ vẩn.” Vương Kiện ngẩng nhìn Phương Mộc: “Vì, ít ra các cậu vẫn thú vị hơn bọn họ.”
Vương Kiện bĩu môi về phía một gian lớp học ở phía trước, ánh mắt cậu ta có nét coi thường khinh rẻ. Đó là lớp học chỉ dành cho lớp Cơ Địa, bên trong đang bật đèn sáng trưng.
“Tôi phải về đây.” Vương Kiện đưa tay lên vuốt tóc: “Còn cậu?”
Phương Mộc nghĩ ngợi: “Cậu đã là thành viên của nhóm, mong cậu sẽ liên lạc với các anh em nhiều hơn, đừng nên tách riêng ra như thế.”
“Ừ.”
“Và, cậu ở một mình, cậu nên cẩn thận.”
Vương Kiện nhìn Phương Mộc, rồi quay người bước đi. Đi được mấy bước, cậu huơ tay lên vẫy với Phương Mộc.
“Hiểu rồi. Cảm ơn.”
Một mình Phương Mộc đứng lại nơi hành lang tối. Anh nhìn điếu thuốc đang cầm trên tay đã cháy hết, rồi vứt nó xuống đất, gí chân dập tắt hẳn.
Anh bước về phía phòng tự học. Lúc đi qua phòng học của lớp Cơ Địa, anh đưa mắt nhìn vào.
Mọi người đang ngồi kín chỗ, nhưng im lặng gần như không tiếng động. Tuy sắc mặt họ chẳng ai giống ai, nhưng ánh mặt họ đều tập trung vào sách vở trước mặt. Hình như với họ, trên đời này không có gì quan trọng hơn việc học hành.
Phương Mộc nhớ đến ánh mắt của Vương Kiện, ngoài nét khinh khỉnh coi thường còn có nét đố kỵ rất rõ rệt nữa.
Anh bỗng thấy có phần thông cảm với Vương Kiện.
Lớp trẻ luôn luôn là thế này: họ không thể chú ý quá lâu dài vào một sự việc nào đó, dù sự việc đó liên quan đến tính mệnh của họ đi nữa.
Sau một tuần bình an vô sự, hình như mỗi người đều bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm. Ai có người yêu, kể cả đang phải gấp hoàn thành sơ yếu lý lịch, cũng tiếp tục hẹn hò gặp gỡ trở lại. Cho nên những thành viên ‘hành động một mình’ càng lúc càng nhiều.
Một hôm Trương Quốc Đống bỗng mất tích, người nhà cũng không biết cậu ta đang ở đâu; Phương Mộc cuống lên, lập tức huy động người của tổ WPO đi tìm khắp trường. Hai ngày sau Trương Quốc Đống vẫn biệt tăm. Phương Mộc quá sốt ruột lo lắng đang định báo cảnh sát, thì cậu ta bỗng xuất hiện. Hỏi một lúc mới rõ nguồn cơn, thì ra cậu ta đi sang thành phố lân cận gặp một người bạn quen trên mạng.
Phương Mộc suýt nữa phát cáu, nhưng Trương Quốc Đống thì chẳng bận tâm.
“Tớ phải đi như thế, đâu có thể gọi các cậu đi cùng?”
Vậy là quy tắc đã bị phá vỡ. Dần dần, bóng đen ‘tấm thẻ mượn sách chết chóc’ nhạt nhòa trong tâm trí mọi người. Cuộc hội ý lúc 5 giờ chiều hàng ngày ở một bộ bàn ăn cố định trong nhà ăn B, dần vắng người.
Cho đến một hôm chỉ có năm người đến tập trung: Phương Mộc, Ngô Hàm, Vương Kiện, Tề Viễn, và Trần Hy ở khoa kinh tế. Trần Hy báo cáo với Phương Mộc tình hình đi lại của các thành viên nhóm khoa kinh tế. Sau đó cô thấy vẻ mặt Phương Mộc nặng nề, bèn thôi không nói gì nữa, rồi lặng lẽ ngồi ăn cơm.
Không có thêm đầu mối gì, cũng không có ai bị hại. Phương Mộc không biết nên mừng hay là nên lo.
Ăn cơm xong, Ngô Hàm về khu ký túc II để trực ban. Tề Viễn đi chơi bóng rổ. Vương Kiện tất nhiên đi đến phòng tự học. Thế là ở bàn ăn chỉ còn Phương Mộc và Trần Hy.
Trần Hy nhìn Phương Mộc, thoáng do dự, rồi nói: “Tôi phải ra ngoài mua mấy thứ. Anh…”
Phương Mộc gật đầu: “Tôi sẽ đi cùng cậu.”
Phương Mộc ngần này tuổi đầu rồi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh đi cùng một cô gái.
Trần Hy nhẹ nhàng bước đi bên anh, thỉnh thoảng lại gật đầu chào hỏi các bạn quen đang đi trên đường, cô tỏ ra rất thoải mái và vui vẻ. Phương Mộc thì có phần kém tự nhiên, anh có thể cảm thấy ánh mắt ‘hơi lấy làm lạ’ của các bạn của Trần Hy.
Chắc không phải các người nghĩ rằng hai chúng tôi đang yêu nhau đấy chứ?
Trần Hy cảm nhận ra tâm trạng của Phương Mộc, cô mỉm cười: “Sao thế? Anh không muốn đi cùng em à?”
Phương Mộc vội nói: “Không phải thế.”
Trần Hy trề môi: “Lại còn cãi là không phải? Mặt anh chảy dài ra, cứ như là đang bị ấm ức lắm!”
Cô lại nghiêng đầu nhìn Phương Mộc: “Anh cho rằng em xấu xí không xứng với anh chàng khôi ngô như anh chứ gì?”
“Không, không phải thế.” Phương Mộc phát hoảng: “Em… Em rất xinh.”
Trần Hy cười hì hì: “Cảm ơn anh quá khen.”
Họ vào một siêu thị ở gần trường. Trần Hy rất hào hứng đi xem hàng hóa. Phương Mộc thì không định mua gì, anh kiên nhẫn đi cùng với cô hồi lâu.
“Anh điều tra đến đâu rồi?”
“Gì cơ?”
“Các vụ án mạng. Anh đang điều tra kia mà?” Giọng Trần Hy nhẹ nhõm cứ như đang nói về một chuyện rất thú vị.
“Điều tra gì chứ? Anh đâu phải cảnh sát?” Phương Mộc hậm hực nói.
Trần Hy đang cúi xuống nhìn một lọ kem dưỡng da, búi tóc đuôi gà thõng xuống bên, hở ra cái cổ cao cao với làn da trắng ngần.
Cô rất xinh đẹp.
“Anh vẫn còn giận mấy người kia à?” Trần Hy thấy Phương Mộc im lặng, bèn hỏi.
Phương Mộc vội thôi không nhìn nữa.
“Không, không.” Anh gãi đầu: “Có lẽ… có lẽ mọi người đều cho rằng tôi hơi nhạy cảm quá.”
“Thôi nào, anh đừng nghĩ xa xôi. Chắc đúng là họ có việc cần giải quyết. Em làm trưởng nhóm bên này cũng thế…” Cô nhe hàm răng trắng muốt cười cười tinh nghịch nhìn Phương Mộc: “Chính em cũng một mình lén ra ngoài mấy lần đi xem hàng hóa.”
“Em không sợ à?”
“Có sợ.” Trần Hy thản nhiên trả lời. Rồi cô lại xem một hộp dưỡng da, khẽ đọc mấy hàng chữ hướng dẫn sử dụng: “Nhưng, sợ thì ích gì? Nếu nhất định phải chết thì dẫu trốn đi đâu cũng chẳng thể thoát.”
Phương Mộc nín lặng.
“Ngay lần đầu mọi người họp lại, em đã rất tò mò muốn xem xem trong danh sách ấy có những ai. Nhưng rồi em rất thất vọng. Tất cả đều là những người rất bình thường, không ai có vẻ là đáng chết cả.”
Phương Mộc buồn bã gượng cười.
“Cho nên em quyết định gia nhập. Em muốn biết kết cục sẽ là gì. Và…” Cô ngoảnh sang Phương Mộc: “Em tin lời anh nói, tấm thẻ mượn sách ấy chắc chắn có vấn đề.”
“Tại sao em lại tin anh?”
“Không biết nữa.” Trần Hy nhún vai: “Có lẽ là trực giác của phụ nữ cũng nên. Cũng nhạy cảm như anh…”
Trần Hy đi đi lại lại giữa các kệ hàng hóa.
“Phương Mộc, anh có sợ không?”
Phương Mộc nghĩ ngợi, rồi quyết định cứ nói thẳng nói thật.
“Sợ.”
“Tốt! Có can đảm thừa nhận mình yếu bóng vía, là ưu điểm. Còn hơn là những người như Liêu Sấm - anh ta không dám đi học nữa.”
Phương Mộc nhớ đến anh chàng ở khoa kinh tế vùng vằng ra về.
“Nếu người tiếp theo phải chết là em, em muốn bị hắn tấn công từ phía sau lưng, để em không biết gì hết.” Trần Hy đan chéo hai tay phía trước mặt, nghiêng đầu, cứ như đang miêu tả một sự việc chẳng liên quan gì đến mình cả.
Phương Mộc lặng lẽ ngắm Trần Hy. Ánh đèn sáng rực của siêu thị bao trùm lên cô, bóng cô hình như hơi nhòe.
Cô mỉm cười, quay sang nhìn Phương Mộc.
“Anh xem, nếu thế thì tốt quá.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất