Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 25

Chương 25
Lửa

Chu Quân miệng ê a câu hát, tay cầm cuộn giấy bước ra hành lang. Từ trong phòng 352 vọng ra giọng nói của Phương Mộc: “Hết pin thì toi đời!”
Chu Quân: “Hà hà… Thằng ngốc!” Rồi cậu ta nhắng nhít bước đi về phía nhà vệ sinh.
Ngô Hàm xuất hiện ở chỗ ngoặt đầu cầu thang, vẻ căng thẳng nhìn sang hai bên hành lang.
Cả khu nhà đã chìm trong giấc ngủ, hành lang vắng lặng không một bóng người. Ngô Hàm nhanh nhẹn bước ra, lặng lẽ, nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Trong này chỉ có Chu Quân chứ không có ai khác.
Ngô Hàm nhẹ chân đi vào ô bệ xí phía sau ô Chu Quân ngồi, thận trọng thò đầu ra. Chu Quân quay lưng về phía Ngô Hàm, không biết gì hết.
Ngô Hàm rút trong túi áo ra một đoạn dây thừng, hai tay nắm chặt hai đầu, choàng xuống nhằm trúng vào cổ Chu Quân, thít lại thật căng tay. Chu Quân chỉ kịp ú ớ kêu đúng một tiếng thì đã bị Ngô Hàm kéo lên.
Động tác chuẩn xác, được việc, Ngô Hàm khom lưng cúi xuống ra sức siết thật mạnh sợi dây thừng. Đầu Chu Quân bị giật ngửa, cổ họng phát ra âm thanh ằng ặc, hai tay khua lên lung tung.
Ngô Hàm nghiến răng, hai tay càng thít càng chặt. Bên kia bức tường ngăn vọng sang những âm thanh do hai chân Chu Quân giãy giụa đạp trên mặt đất. Ngô Hàm chăm chú nhìn mái tóc Chu Quân thò lên, rung rung, rồi dần dần thôi hẳn, bất động.
Ở bên kia tường ngăn, Chu Quân đã tuyệt đối im lặng. Ngô Hàm không dám chủ quan, tiếp tục giữ tư thế thít chặt dây thừng. Mấy phút sau Ngô Hàm lỏng tay ra, toàn thân rã rời, và ngay tức khắc nghe thấy âm thanh phát ra do cái xác Chu Quân đổ vật xuống đất.
Ngô Hàm ngồi xổm xuống, đầu tựa vào tường, thở hồng hộc. Một lát sau, lại đứng lên, rồi bước về phía cửa. Đi được mấy bước, hình như nhớ ra một điều gì đó, Ngô Hàm lại quay trở lại.
Rồi bước vào ô vệ sinh thứ nhất. Nhìn thấy Chu Quân lưng tựa vào tường, người hơi nghiêng nghiêng, quần chất đống trên đầu gối, cậu ta đã mất năng lực tự chủ.
Ngô Hàm nhìn thấy thế bỗng nấc lên, như vừa sợ hãi lại vừa hối hận. Mấy giây sau, Ngô Hàm định thần, thở ra một hơi, kéo dài ống tay áo sơ mi ra trùm kín hai bàn tay, rồi cúi xuống. Không dám nhìn thẳng vào mặt người chết, Ngô Hàm vận sức nhấc Chu Quân lên đặt ngồi ngay ngắn trên bệ xí, trông như vẫn đang ngồi đại tiện.
Tất cả đã xong, Ngô Hàm quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhanh chóng đi xuống cầu thang. Vừa đi đến chỗ chiếu nghỉ thì nghe thấy có tiếng mở cửa của một phòng nào đó trên tầng 3, sau đó là tiếng bước chân đi xa dần. Ngô Hàm tái mặt, vội đứng tựa vào tường cầu thang, nín thở nghe ngóng.
Khoảng một phút sau, thấy tiếng bước chân đi ra khỏi nhà vệ sinh, ngoài ra không có hiện tượng gì khác thường. Rất nhanh chóng, lại có tiếng đóng cửa. Tất cả trở lại yên tĩnh. Ngô Hàm, trán và mặt đẫm mồ hôi, lúc này mới thở phào rồi quay người loạng choạng đi xuống cầu thang.
Vai khoác cặp sách, tay cầm phích nước, Ngô Hàm đi qua một vùng cỏ khô vàng úa, thận trọng đi vòng ra sau lưng khu nhà hành chính. Tiếp đó, cậu ta đưa tay đẩy một cánh cửa sổ của nhà vệ sinh, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Nhìn khắp xung quanh một lượt, Ngô Hàm nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ nhảy vào.
Trong phòng phô-tô trên tầng 24, Đồng Sảnh đang ngáp dài, uể oải, loay hoay với một chồng tài liệu.
Có tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
“Chị ơi, tôi đây mà!”
Đồng Sảnh bước ra mở cửa, Ngô Hàm đang đứng trước cửa.
“Là anh đấy à?” Đồng Sảnh nhận ra anh chàng học lớp dưới, chiều nay vừa giúp mình khuân tài liệu lên trên này.
“Tôi đi ngang qua dưới sân, thấy trên này vẫn còn sáng đèn…” Ngô Hàm mỉm cười khiêm nhường: “Chị có cần tôi giúp gì không?”
Đồng Sảnh nhìn chồng tài liệu dày cộp đặt bên máy phô-tô.
“Có! Cảm ơn anh.”
Hai người vừa làm vừa trò chuyện, những mẩu chuyện chẳng đâu vào đâu. Bỗng nhiên Ngô Hàm dừng tay.
“Sao thế?”
Ngô Hàm chỉ ra ngoài cửa: “Hình như có người đến.”
“Không sao. Có lẽ là nhân viên bảo vệ. Tôi đã nói với họ rồi.”
Ngô Hàm bước ra cửa nhìn ngó hành lang vắng vẻ với ánh đèn mờ tối.
Cậu ta thở phào.
Rồi lại quay vào đứng bên bàn, nhìn Đồng Sảnh đang quay lưng về phía mình. Ngô Hàm đưa tay cầm phích nước, nhẹ nhàng mở nắp, rồi hất cái phích đổ nghiêng trên bàn.
“Ôi… gay rồi!”
“Sao thế?” Đồng Sảnh quay lại, và nhìn thấy nước trà màu nâu nhạt đang chảy từ trên bàn xuống. Một tập báo cáo tổng kết đề tài bị ướt sũng.
Cô kêu lên rồi nhanh tay cầm tập báo cáo lên: “Sao lại thành ra thế này?”
Đồng Sảnh cầm nó vẩy thật mạnh. Nước trà trên bàn đổ xuống sàn lúc nãy bắn lên chân tường bên cạnh để lại những vệt nước mờ mờ.
“Tôi không cố ý, xin lỗi chị.” Ngô Hàm sợ sệt nói.
“Phải làm gì bây giờ? Thầy Cao sẽ mắng tôi mất thôi.” Vẻ mặt Đồng Sảnh đầy vẻ lo lắng: “Thầy Cao rất ưa sáng sủa tinh tươm.”
Ngô Hàm ngượng nghịu vặn hai tay vào nhau. Rồi cậu bỗng đề nghị: “Thế này vậy, chúng ta đem nó ra sân thượng hong gió, chắc nó sẽ khô nhanh.”
Đồng Sảnh gật đầu tới tấp, nhanh tay mở tập tài liệu báo cáo, rồi cùng Ngô Hàm bước ra ngoài sân thượng đối diện với phòng phô-tô.
Trên sân thượng, gió thổi rất mạnh. Ngô Hàm bước ra chân tường nhặt mấy viên gạch, rồi cầm tập tài liệu đã mở ra đặt xuống gờ xi-măng bên mép sân thượng.
Đồng Sảnh bước đến gần mép sân thượng, nhìn xuống sân ở tít dưới kia lúc này trông bé tẹo. Sắc mặt cô nhợt nhạt.
Ngô Hàm nói: “Đừng sợ. Ở đây gió mạnh, tập giấy này sẽ chóng khô ngay thôi.”
Đồng Sảnh gật đầu. Cô cũng làm theo Ngô Hàm, cầm viên gạch đè lên tập tài liệu ướt sũng đặt bên gờ xi măng.
Cả hai đang làm thì Ngô Hàm bỗng kêu lên một tiếng.
“Chị ơi.” Cậu ta nhìn tập tài liệu trong tay: “Hình như thiếu mất một trang.”
“Đâu có thể như vậy.” Đồng Sảnh phát hoảng ghé sang đưa tay cầm nó lên: “Để tôi xem nào.”
Nhưng Ngô Hàm rụt tay lại, tay kia đẩy Đồng Sảnh thật mạnh.
Đồng Sảnh kêu lên, người cô ngả ra, hai tay khua lên một cách vô ích. Cô rơi ra ngoài sân thượng. Trong khoảnh khắc rời khỏi sân thượng, Đồng Sảnh ngoảnh đầu lên nhìn Ngô Hàm, ánh mắt cô đầy sợ hãi và kinh ngạc.
Ánh mắt ấy rất nhanh biến mất trong khoảng không gian mênh mông bên dưới chẳng khác gì một vệt sao băng vụt sáng trong bầu trời đêm rồi tắt ngấm. Mấy giây sau vọng lên một tiếng va chạm nặng nề.
Ngô Hàm đứng trên sân thượng, ngực không ngớt phập phồng. Rất nhanh, cậu ta thò đầu ra nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy dưới đó là một vùng tối đen dường như sâu vô tận.
Ngô Hàm định thần, nhặt các viên gạch đặt trên tập tài liệu lên, rồi quay người bước ra khỏi sân thượng.
Trèo vào cửa sổ, Ngô Hàm rút mảnh vải trong túi ra tỉ mỉ lau sạch bậu cửa sổ và khung cửa sổ. Sau đó trở lại phòng phô-tô, nhét tập tài liệu báo cáo vào cặp sách, lần lượt lau sạch mặt bàn, máy phô-tô.
Cuối cùng, Ngô Hàm cầm cặp và phích nước lên, xé đôi mảnh vải, bọc nó vào giày, rồi từ từ bước ra bên ngoài.
Lúc này cuồng phong đã nổi lên cùng những tiếng sấm vang rền. Ngô Hàm đứng ở hành lang nhìn bầu trời đêm đang cuồn cuộn mây đen, mỉm cười.
Ở một góc trong phòng tự học. Tống Phi Phi và Giả Liên Bác ngồi đó ôm quấn lấy nhau, thỉnh thoảng lại khẽ cười khúc khích và thì thầm to nhỏ. Bỗng nhiên, một nữ sinh ngồi hàng ghế phía trên đứng bật dậy, đặt mạnh cuốn sách tiếng Anh lên bàn rồi sải bước ra ngoài.
Tống Phi Phi vội ngồi ngay ngắn, chỉnh trang lại áo quần, nhìn xung quanh với vẻ bất an. Giả Liên Bác xáp lại, ghé tai cô nói thầm mấy câu. Tống Phi Phi đỏ mặt, đưa tay ra véo anh ta một cái. Nhưng cô cũng nhanh chóng thu dọn sách vở rồi cùng Giả Liên Bác nắm tay nhau bước ra ngoài.
Ở một góc khác, Ngô Hàm gỡ cặp tai nghe ra cất vào cặp sách, sắc mặt hết sức bình thản.
Trên bậc ghế ngồi ở phía đông bắc sân vận động, một đôi trai gái ôm riết lấy nhau, dùng sức nóng của ngọn lửa trong tim chống lại gió lạnh thấu xương. Thế giới xung quanh họ dường như không còn nữa, với họ lúc này chỉ có tình yêu và những lời thỏ thẻ của người này khiến người kia phải đỏ mặt.
Họ không nghe thấy tiếng thở đều đều của một người đang ngồi trong khoảng trống bên dưới dãy bậc ghế ngồi.
Ngô Hàm ngồi trên đám cỏ khô xen lẫn những tảng xi măng lổn nhổn, có thể nhận ra những con chuột đang bò qua bò lại bên chân. Tay Ngô Hàm cầm một cây gậy gỗ, mắt nhắm lại, nhưng đôi tai vẫn lắng nghe từng động tĩnh ở trên đầu.
Sau vài tiếng đồng hồ, sân vận động bỗng ồn ào hẳn lên. Từng tốp sinh viên cười nói lao xao đi xuyên qua sân vận động. Ngô Hàm nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ, là giờ các sinh viên lục tục trở về phòng ký túc xá.
Cậu ta ngẩng đầu lên, giữa bao tiếng ồn, cố gắng nắm bắt những âm thanh của đôi nam nữ. May sao họ chưa đứng dậy ra về. Ngô Hàm cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn những đám cỏ khô đang bị gió cuốn ngoài kia, khe khẽ hít hơi.
Mùi ẩm ướt. Dự báo thời tiết khá chuẩn, sắp có tuyết to.
Bỗng trên đỉnh đầu có tiếng nói.
“Chắc đã đóng cổng ký túc xá rồi, đằng nào cũng không thể về, chúng ta đi xem phim đến sáng vậy?”
Ngô Hàm lập tức thấy căng thẳng, toàn thân căng cứng. Cậu lặng lẽ bò ra khỏi khoảng trống dưới gầm ghế, đứng khuất trong bóng tối.
“Được! Nhưng cấm anh làm bừa đấy nhé!”
Đã đến lúc hành động. Ngô Hàm nhảy bật dậy đứng lên hàng bậc ghế ngồi.
Cậu ta nhìn thấy cái đầu cắt tóc ngắn của Giả Liên Bác và vẻ mặt bỗng trở nên kinh hoàng của Tống Phi Phi.
Gậy gỗ phát ra tiếng rít trong không khí và bổ xuống.
Câu lạc bộ sinh viên. Trong phòng hóa trang. Trần Hy đang đứng trước gương với những thứ son phấn hóa trang. Lát sau, một cô gái đầy sức sống xuất hiện trong gương. Trần Hy với đôi mắt sáng rực, rất hài lòng ngắm nhìn mình trong gương.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
Trần Hy vội thu dọn các thứ, ngoảnh ra hỏi: “Ai đấy?”
“Tôi. Ngô Hàm đây. Tôi vào được không?”
Trần Hy mở chốt cửa. Ngô Hàm mặc bộ trang phục diễn kịch bước vào.
“Giúp tôi với.” Ngô Hàm giơ cánh tay ra, bàn tay úp xuống dưới: “Ống tay áo bị tuột chỉ, cậu khâu lại hộ tôi mấy mũi nhé!”
“Tuột chỉ chỗ nào?” Trần Hy vội bước lại: “Sao lại thế được?”
Cô cúi xuống tìm chỗ ‘tuột chỉ’ ở tay áo Ngô Hàm. Nhưng trước mặt cô bỗng tối sầm.
Ngô Hàm lật bàn tay lên, lòng bàn tay có một mảnh vải áp luôn vào mũi Trần Hy.
Trần Hy lập tức toàn thân mềm nhũn.
Ngô Hàm vác Trần Hy lên, mở cửa, nhìn hai bên, rồi đặt Trần Hy vào chiếc xe nhỏ ở ngay bên cửa, phủ tấm vải trắng lên.
Mấy phút sau. Trong tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay rộn ràng vang vọng, Ngô Hàm nhanh chóng ra khỏi sân khấu từ bên phải rồi đi thẳng đến hành lang, chạy ào lên tầng ba rồi vào nhà vệ sinh. Đúng như cậu ta đã dự đoán, tất cả mọi người đều đang mải mê thưởng thức vở diễn ở tầng dưới, trong nhà vệ sinh vắng tanh không một bóng người.
Ngô Hàm cởi bỏ bộ trang phục và mũ trùm đầu. Ngực, hai cánh tay và hai chân cậu ta đều đắp đầy bông được dính bởi các mảnh băng dính. Ngô Hàm đi vào một gian vệ sinh, giẫm chân lên ống nước, thò tay vào bồn nước lấy ra một cái túi nilon, nhét bộ trang phục và khăn trùm đầu diễn kịch vào túi, gói chặt, rồi lại trèo lên thả vào bồn nước, đặt vào góc an toàn, không làm tắc đường nước vào và đường nước xả ra.
Tiếp đó, Ngô Hàm lột tất cả những lớp bông được quấn quanh người, xé nhỏ ra, nhúng nước. Vo đám bông lại, chúng đã biến thành những nắm nhỏ. Ngô Hàm thả chúng và những mảnh băng dính vào bồn vệ sinh bên cạnh, ấn nút xả.
Xác định cả đám bông băng đã bị xả đi hết, Ngô Hàm quay ra tìm ở phía sau các tấm vách khí sưởi lấy ra hai sợi dây lạt nilon đã chuẩn bị từ trước, rồi đi vào một ô vệ sinh. Cậu ta trói hai chân mình, sau đó dùng hai đầu gối kết hợp với răng, trói nốt hai tay.
Ngô Hàm chật vật đứng lên, cố di chuyển vào vị trí cửa, tựa đầu vào khuôn cửa gỗ. Khi cảm thấy đầu mình tì đúng vào góc vuông của thanh gỗ khuôn cửa, cậu ta cúi đầu về phía trước ‘lấy đà’ rồi hất mạnh đầu về phía sau.
Da đầu rách, đau kinh khủng khiến Ngô Hàm phát run. Gần như đồng thời, cậu ta cảm thấy một thứ chất lỏng âm ấm chảy xuống gáy và cổ.
Ngô Hàm nghiến răng xoay người lại, cầm một nắm bông lau sạch các vết máu dính ở khuôn cửa gỗ và sàn nhà. Thấy sạch sẽ cả rồi, cậu ta ném nắm bông vào bệ xí, ấn nút xả nước.
Đầu đau giần giật từng cơn, Ngô Hàm từ từ ngồi xuống, thận trọng tránh khỏi vách tường, tránh để lại các dấu vết máu. Sau đó cậu ta co hai chân lên luồn qua hai tay đã ‘bị trói’, thế là hai tay đã ra phía sau lưng.
Làm xong tất cả, Ngô Hàm gần như đã kiệt sức, cậu ta nằm vật ra trên mặt đất lạnh giá, nhắm mắt lại.
Mọi chuyện đã kể xong. Hành lang tạm thời trở lại yên tĩnh.
Ngô Hàm nhìn sang Phương Mộc. Vẻ mặt Ngô Hàm nhẹ nhõm, thậm chí có nét bỡn cợt.
“Thế nào? Có thấy lý thú không?”
Dù xung quanh đang ngập ngụa khói lửa, nhưng Phương Mộc vẫn thấy toàn thân giá lạnh.
“Có đúng là mày…”
Hôm nọ gặp Ngô Hàm ở câu lạc bộ, thực ra không phải hắn đau khổ hay cảm thấy cắn rứt vì đã giết Trần Hy, mà là hắn đang hồi tưởng lại màn diễn ‘đặc sắc’ hôm đó.
“Còn câu hỏi gì nữa không?”
Nét cười trên mặt Ngô Hàm bỗng tan biến, sắc mặt hắn lúc này cực kỳ lạnh lùng.
Phương Mộc bước lùi lại mấy bước, anh thoáng nghĩ có lẽ lực lượng chữa cháy sắp kéo đến, cần phải kéo dài thời gian để hãm tên này lại. Ngoài ra anh cũng còn một điểm chưa sáng tỏ.
“Còn chuyện về Đường Đức Hậu thì thế nào? Tại sao anh ta lại mặc bộ đồ diễn kịch?” Phương Mộc ngừng lại, nghiến răng: “Mày có thể giết tao, nhưng tao muốn biết sự thật ấy.”
Có điều anh không ngờ là sắc mặt Ngô Hàm bỗng trở nên nặng nề.
“Đó là một câu chuyện khác.”
Tối 31 tháng 12.
Tôn Mai ngồi ở một góc câu lạc bộ, dán mắt nhìn vào Ngô Hàm dưới ánh sáng đèn sân khấu chiếu rọi. Chị ta nhìn rất chăm chú, tập trung, và cũng rất yên tâm. Đám đông xung quanh không ngớt hò reo tán thưởng vỗ tay, chị ta chỉ mỉm cười.
Thực ra Tôn Mai rất hiểu mình chỉ muốn đứng dậy tuyên bố: người đàn ông đang tỏa sáng ấy là người yêu của tôi!
Nhưng Tôn Mai không thể làm thế, chị ta chỉ có thể ngồi trong bóng tối giống như cuộc tình âm u của hai người để kìm nén đắng cay mà nhâm nhi vị ngọt ngào.
Màn diễn đám cưới của công chúa và vị anh hùng đã xong, Ngô Hàm và Trần Hy lui khỏi sân khấu. Bóng người ấy biến mất sau cánh gà. Lúc này Tôn Mai mới dời ánh mắt sang nơi khác.
Chị ta đã bình thản trở lại và bỗng nhận ra thân thể mình có gì đó không bình thường.
Bên dưới âm ấm. Chị ta đưa tay xuống. Và lập tức cảm thấy không ổn - ngón tay ươn ướt dinh dính.
Lén cúi xuống nhìn. Máu.
Thật xúi quẩy, tại sao nó lại xảy ra vào lúc này?
Tôn Mai đứng dậy, cầm miếng đệm mà chị ta tự mang theo che phía sau, rồi vội chen ra khỏi câu lạc bộ.
Hôm nay mặc quần bò màu xanh, chắc máu đã thấm ra mất rồi.
Tôn Mai nhìn một lượt đám đông đang đi đi lại lại ở hành lang, nghĩ ngợi, rồi đi lên tầng 3.
Quả nhiên, nhà vệ sinh ở tầng 3 vắng tanh không có ai. Tôn Mai bước vào ô vệ sinh trong cùng, dùng khăn giấy thấm cho sạch. Đang nghĩ xem có nên lại trở xuống ngồi xem kịch không, thì bỗng nghe thấy ngoài hành lang vọng đến những bước chân gấp gáp. Tiếp đó là tiếng cánh cửa nhà vệ sinh nam bị đẩy ra. Có người vào bên đó.
Người ấy thở mạnh. Có cả những âm thanh giằng xé gì đó.
Chà! Gã nào mà cuống vội thế? Tôn Mai cười thầm, rồi đẩy cửa ô vệ sinh. Vừa định bước ra thì Tôn Mai bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Tiếng thở gấp gáp ấy, nghe rất quen.
Tôn Mai nghĩ ngợi, sau đó nín thở, tai áp vào cánh cửa gỗ mỏng nghe ngóng.
Những tiếng động ở bên đó nghe rất kỳ lạ. Có tiếng xé, có tiếng bước chân giẫm lên ống nước kẽo kẹt, có tiếng rơi xuống đất, có tiếng lách nhách sột soạt của túi nilon, và có cả tiếng xối nước nữa.
Người ấy đang làm gì?
Tôn Mai đứng thẳng người lên, cảm thấy nghi hoặc. Chị ta chợt nhìn thấy trên tấm vách ngăn có một chỗ bị dán giấy trắng.
Có một số nam sinh cố ý chọc thủng vách ngăn giữa hai bên vệ sinh nam và nữ để tiện nhìn lén. Khi phát hiện ra các lỗ thủng ấy, nhân viên quản lý thường dán mảnh giấy bịt lỗ lại từ phía bên vệ sinh nữ.
Tôn Mai nghĩ ngợi, rồi nhấp nước bọt vào đầu ngón tay rồi chọc vào mảnh giấy, khoét thủng một lỗ nhỏ. Chị ta ghé mắt nhìn sang bên kia.
Chỉ thấy một không gian rất nhỏ, nhưng cũng nhận ra một ô vệ sinh trong cùng của bên vệ sinh nam. Một bóng người thấp thoáng qua lại ở cửa ô vệ sinh ấy, có vẻ đang rất tất bật.
Tôn Mai bỗng mở to mắt và suýt nữa kêu lên.
Đó là Ngô Hàm.
Anh ta đang ở dưới kia diễn kịch kia mà? Nếu mình nhớ không nhầm thì màn diễn vừa nãy là cao trào của cả vở kịch nói, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Hàng chục dấu hỏi hiện lên trong đầu Tôn Mai, nhưng chưa kịp nghĩ gì thì lại nhìn thấy Ngô Hàm chỉ mặc độc chiếc quần lót, tay cầm hai cái đai lạt nilon bước vào ô vệ sinh ấy.
Cảnh tiếp theo thật sự khiến Tôn Mai há hốc miệng kinh ngạc.
Mấy phút sau, Ngô Hàm nhắm mắt lại nằm trong ô vệ sinh. Ở bên này, Tôn Mai hai tay ôm ngực, tựa lưng vào tường, toàn thân run rẩy.
Cho đến lúc phía tầng dưới ồn ào như chợ vỡ, Tôn Mai mới bừng tỉnh. Chị ta run run mở cửa, rón rén bước ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó rảo bước xuống cầu thang ở đầu bên kia.
Hôm sau, Tôn Mai mới biết tin nữ diễn viên chính Trần Hy bị kẻ đóng giả Ngô Hàm chặt đầu, còn Ngô Hàm thì bị đánh chết ngất, đã được đưa đi viện.
Chỉ có Tôn Mai biết chính Ngô Hàm mới là thủ phạm.
Tuy nhiên, phản ứng đầu tiên của Tôn Mai không phải là sợ hãi mà là lo lắng, hết sức lo lắng.
Tình yêu, quả là kỳ lạ. Đã yêu rồi, thì người yêu chính là thiên sứ; dù thiên sứ biến thành ma quỷ, người ta cũng bằng lòng đi theo ma quỷ xuống địa ngục.
Đã yêu rồi, thì phải giúp anh ta một chút gì đó.
Tôn Mai bước vào câu lạc bộ. Một bác già ngồi trong phòng thường trực thò đầu ra. Tôn Mai giơ tay vẫy: “Tôi vào tìm người quen.”
Người thường trực nhận ra Tôn Mai là nhân viên quản lý khu ký túc II, bèn gật đầu cho vào.
Tôn Mai đứng ở hành lang, hơi do dự, rồi nhẹ bước đi lên tầng 3.
Trên này rất vắng vẻ, chỉ nghe thấy xa xa vọng lại những tiếng hò hét, có lẽ là mấy gã đàn ông đang ngồi đánh tú-lơ-khơ.
Tôn Mai không chậm trễ, rảo bước đến chỗ nhà vệ sinh tầng 3. Phải tranh thủ thời gian mới được.
Tôn Mai cố nhớ lại các động tác của Ngô Hàm tối hôm đó, hình như anh ta đi lên chỗ cao để cất một cái túi nilon đựng thứ gì đó. Lúc nhìn thấy Ngô Hàm lần cuối, thì anh ta gần như trần như nhộng.
Thế thì trong túi đó chỉ có thể là bộ quần áo diễn kịch.
Nó phải nằm trong một cái bồn nước nào đó ở đây.
Tôn Mai đứng ở cửa gian vệ sinh nam, nín thở, lắng nghe. Xác định rõ bên trong không có người, Tôn Mai chạy vụt vào ô thứ nhất.
Ngô Hàm vẫn đang nằm viện, Tôn Mai phải nhanh chóng chuyển bộ trang phục ấy đi. Đem đi càng sớm thì Ngô Hàm càng an toàn.
Bồn nước ở ô thứ nhất không có gì. Ô thứ hai cũng không.
Chỉ còn ô thứ ba. Trán Tôn Mai lấm tấm mồ hôi. Lúc đứng lên ống nước, Tôn Mai đã cảm thấy hai chân mềm nhũn. Không hoàn toàn là tại căng thẳng và mệt mỏi. Nếu ở bồn nước cuối cùng này cũng không tìm thấy bộ quần áo kia thì có nghĩa là ngày tận số sắp đến gần.
Thò tay vào bồn nước lạnh buốt, không thấy gì. Lòng Tôn Mai trĩu nặng, tiếp tục khoắng thêm. Tim đập thình thịch.
Rồi rút tay ra. Cái túi nilon nắm thật chặt trong tay.
Lập tức nhảy xuống đất, mặc kệ áo quần đã bị dính nước, Tôn Mai giở ngay cái túi nilon ra. Đúng là cái khăn trùm đầu đáng sợ của bộ đồ diễn kịch.
Tôn Mai không biết mình đang mừng hay kinh hãi. Mừng vì đã tìm thấy cái chứng cứ chết người này, kinh hãi vì Ngô Hàm - đúng là tội phạm giết người.
Tôn Mai đang như kẻ mất hồn, thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang.
Giọng một nam giới vừa đi vừa nói: “Các cậu cứ chia bài đi, tớ phải đi giải phóng năng lượng đã, nhịn lâu quá rồi!”
Tôn Mai phát hoảng, không kịp nhét trở lại vào cái túi nilon nữa, cứ thế chạy ra. Vừa ra đến cửa thì xô vào một nam giới, túi nilon rơi bịch xuống đất.
Người ấy là Đường Đức Hậu.
Đường Đức Hậu rất kinh ngạc: “Kìa cô… sao cô lại ở đây?”
Tôn Mai mím môi không đáp, cúi xuống nhặt cái túi nilon lên, nhưng Đường Đức Hậu đã nhanh tay cầm lên trước.
“Xem nào… có bị bẩn hay không.” Đường Đức Hậu phủi bụi bậm bám trên cái khăn trùm đầu, động tác của anh ta chậm dần, rồi ngừng lại.
Đường Đức Hậu nhìn cái khăn trùm đầu ghê sợ. Mấy giây sau, anh mở to mắt, rồi bước lùi lại mấy bước, mặt biến sắc tái nhợt: “Thì ra là… cô…”
Tôn Mai sợ quá đưa tay lên bịt miệng Đường Đức Hậu rồi kéo anh ta vào gian vệ sinh nữ.
Đường Đức Hậu lùi vào góc một ô vệ sinh, một tay đặt trên trán, một tay nắm chặt cái túi nilon.
Tôn Mai gắt lên: “Kìa, anh trả lại em đi?”
Đường Đức Hậu run run nhìn Tôn Mai: “Cô… đã giết cô bé sinh viên đó phải không?”
Tôn Mai im lặng, rồi bỗng quỳ sụp xuống: “Anh Hậu, em van anh lạy anh, anh trả lại em đi?”
Đường Đức Hậu cảm thấy lúng túng, nhưng anh ta cũng nhanh chóng nhận ra mình đang chiếm ưu thế, cho nên tư thế cũng dần bớt căng thẳng.
“Chính là cô làm chứ gì?”
Tôn Mai cụp mắt xuống.
“Đúng.”
Đường Đức Hậu nghĩ ngợi: “Còn… những người khác, cũng là cô giết phải không?”
“… Vâng.”
Đường Đức Hậu nhổ nước bọt: “Hừ, đồ đàn bà các người… thật không ngờ…”
“Anh ơi trả lại em đi? Em van anh…”
Tôn Mai vẫn quỳ lết đến gần, ôm lấy chân Hậu.
Lúc này có tiếng nam giới vọng lại: “Thằng Hậu đâu rồi? Thắng bạc rồi giả vờ đi tè, chạy làng hay sao?”
Đường Đức Hậu nói vọng ra: “Sắp ra ngay đây! Cứ chờ tôi!”
Nói rồi, Hậu ngoảnh lại nhìn Tôn Mai vẫn đang quỳ. Bất chấp tất cả, Hậu cởi quần, lôi cái của nợ ra tè luôn.
Tôn Mai quỳ trên mặt đất, ngoảnh đầu sang bên, cảm thấy những hạt nước lấm tấm đang bắn vào mặt.
Hậu kéo quần lại. Rồi đưa tay rờ lên má Tôn Mai.
“Còn về thứ này… để tối nay trực ban hãy hay.” Nói rồi anh ta nhét cái túi nilon vào bụng, mở cửa gian vệ sinh bước ra.
Tôn Mai vẫn quỳ trên sàn nhà, xung quanh là mùi khai bốc lên nồng nặc, dòng nước vàng khè chảy loang ra đã thấm ướt hai đầu gối, nhưng hình như Tôn Mai vốn ưa sạch sẽ cũng không nhận ra nữa. Chị ta cứ thế quỳ, cho đến lúc hai hàng nước mắt trào ra khắp khuôn mặt.
Đã tìm thấy nó, nhưng vẫn là ngày tận thế.
Đêm khuya, trong phòng thường trực của khu ký túc II nam sinh.
“Cô nói là con bé Trần Hy nó thích thằng Ngô Hàm, cho nên cô mới chém đầu con bé ấy?”
“Đúng!”
Rõ ràng là giọng thẩm vấn và bị thẩm vấn, nhưng lúc này người thẩm vấn đang ôm người bị thẩm vấn đặt lên đùi, và ghì rõ chặt, cả hai đã là một.
“Em thích thằng nhóc đó à?”
“Vâng.” Tôn Mai nghiến răng và đang mường tượng đến khuôn mặt của Ngô Hàm.
Rất đáng để mình làm mọi việc. Tôn Mai tự nhủ.
“Thế mà em nỡ phang cho hắn một gậy?”
“… Nếu em không làm thế thì cảnh sát sẽ nghi ngờ anh ấy.”
Đường Đức Hậu im lặng hồi lâu như đang nghĩ ngợi điều gì, nhưng hai tay anh ta thì vẫn không chịu để yên.
“Những người khác thì sao?”
“Thằng Chu Quân đã từng bắt nạt Ngô Hàm; con bé nghiên cứu sinh thì cậy thầy giáo hướng dẫn nó, nó tranh mất suất học bổng của Ngô Hàm…” Tôn Mai cố né tránh, ra sức bịa ra các động cơ giết người của mình: “Còn hai đứa ở sân vận động, thì… có lần chúng đã chiếm chỗ của Ngô Hàm ở thư viện, rồi đánh Ngô Hàm… kìa đừng vầy vò nữa… Em đau quá.”
Tôn Mai cố vùng ra. Đường Đức Hậu ngồi lên ghế, vẻ mặt ngượng nghịu.
“Vậy anh bao giờ trả lại em cái thứ kia?” Tôn Mai quay lưng lại, khẽ hỏi.
Đường Đức Hậu lập tức tỏ vẻ đắc ý, anh ta đứng dậy vỗ vai Tôn Mai, rồi bước vào gian trong.
Nghe thấy Hậu ở trong đó đang ư ử hát, và tiếng sột soạt cởi quần áo, tiếng đôi giày văng xuống sàn nhà, Tôn Mai bỗng run rẩy.
Đường Đức Hậu gõ tay vào thành giường. Chờ mãi không thấy Tôn Mai có phản ứng gì, anh ta lại gõ mấy tiếng nữa.
Cái gì phải xảy ra thì không thể trốn đi đâu được, Tôn Mai nhắm mắt mím môi, quay người bước vào gian trong.
“Em đã làm nhiều chuyện vì hắn, hắn có biết không?” Trong bóng tối, Hậu thở mạnh, hỏi.
“… Không biết.” Tôn Mai cố nói được mấy chữ.
“Ngốc quá, em ơi, em làm thế có đáng không?”
Đường Đức Hậu nằm miết trên thân thể Tôn Mai, anh ta không nhận ra một bên gối của Tôn Mai đã ướt đẫm.
“Đáng chứ! Vì anh ấy, em có thể làm tất cả…”
Đây là câu nói thật duy nhất của Tôn Mai trong buổi tối hôm nay.
Buổi tối, Tôn Mai đờ đẫn ngồi trong phòng thường trực, đôi mắt nhìn mãi vào chiếc đồng hồ treo tường. Những tiếng tích tắc đều đều đơn điệu dường như đã trở thành điểm tựa duy nhất của Tôn Mai. Nhưng rồi, cùng với những vòng quay của kim đồng hồ, ánh mắt của chị ta càng lúc càng tuyệt vọng.
Lúc nào mới có thể gặp anh ấy?
Tôn Mai đang có vô số điều ấm ức muốn nói với Ngô Hàm, nhưng lại không dám vào bệnh viện thăm anh ta.
Chờ mãi cho đến hôm nay anh ta đã trở về, gặp ở hành lang, thì anh ta chỉ lạnh lùng nói độc một câu: “Cô Mai gần đây vất vả quá.”
Cô Mai. Anh ta gọi mình là cô Mai.
Trên bàn là chiếc áo len đang đan dang dở, những lúc đêm khuya yên tĩnh, Tôn Mai lại giở ra, kín đáo đan một lúc. Lúc này mảnh len lặng lẽ nằm đây với dăm bảy cái kim xuyên ngang xuyên chéo, cứ như một cái xác mới bị đâm chết.
Nghĩ đến đây Tôn Mai rùng mình. Chị ta cố trấn tĩnh, đưa tay ra cầm mảnh len tiếp tục đan từng mũi từng mũi.
Có tiếng cửa sắt bị mở ra. Có người vào.
Nhịp tim vừa tạm lắng xuống lại bắt đầu đập nhanh. Về muộn thế này, chỉ có thể là Ngô Hàm.
Tôn Mai ngừng tay, nhìn ra cửa. Ngực phập phồng không ngớt.
Nhưng chẳng hề thấy Ngô Hàm bước vào, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa phòng thư viện ở phía đối diện, sau đó là tiếng đóng cửa lại.
Nước mắt trào ra không sao cầm lại được.
Tôn Mai thút thít khóc một lúc, cảm thấy tức ngực cứ như bên trong bị nhét quả bóng càng lúc càng căng phồng. Chị ta cố đứng lên rồi bước ra, mở cánh cửa gian thư viện.
Ngô Hàm đang ngồi trong bóng tối, mảnh băng trắng phía sau đỉnh đầu trông rất rõ. Dù anh ta không ngoảnh lại, Tôn Mai vẫn có thể nhận ra anh ta đang run rẩy.
Lòng Tôn Mai bỗng chùng xuống.
“Anh làm sao thế?”
Không trả lời. Chỉ nghe thấy tiếng nghiến răng ken két.
Tôn Mai bước lại phía trước mặt Ngô Hàm, anh ta đang cúi đầu, toàn thân co lại giống như một con vật đang sợ hãi.
Tôn Mai ôm choàng Ngô Hàm, cảm thấy toàn thân anh ta cứng ngắc cứ như người bị cảm phong hàn. Tôn Mai đưa tay lên má Ngô Hàm, cảm thấy lòng bàn tay ướt và lạnh.
“Tôi, thế là hết.” Giọng khò khè như chết lặng.
Tôn Mai hiểu ra ngay. Hẳn là Ngô Hàm đã đến câu lạc bộ để lấy bộ trang phục diễn kịch.
Ngô Hàm càng lúc càng run bần bật, và càng nép chặt vào ngực Tôn Mai dường như muốn trốn vào đó.
Tôn Mai ấn đôi vai Ngô Hàm xuống, nhưng hai tay bị rung lên quá mạnh, chị ta có cảm giác mình không đứng vững được nữa. Tay Ngô Hàm rờ khắp người Tôn Mai như muốn tìm thấy một chỗ để có thể nắm cho chặt.
Tôn Mai cảm thấy sắp nghẹt thở, hai tay cố bám chặt vai Ngô Hàm, khẽ nói: “Đừng thế này nữa… tôi đã đem thứ đó đi rồi.”
Ngô Hàm đang run rẩy như lá cây mùa thu trước cơn gió mạnh, bỗng ngừng bặt. Mấy giây sau, anh ta từ từ rời khỏi người Tôn Mai, động tác đơn giản, nhưng rất kiên quyết.
Ngô Hàm ngồi trên ghế, cúi đầu, khịt mũi rất mạnh.
“Sao chị có thể biết?”
Tôn Mai bỗng cảm thấy sức lực toàn thân đã biến đi đâu hết cả. Hình như chàng thanh niên yếu đuối, bất lực vừa rồi mới là con người mà chị rất đỗi quen thuộc, còn người đàn ông cứng ngắc lạnh lùng đang ngồi trước mặt lại khiến chị thấy sợ hãi.
“Hôm đó, tôi đã nhìn thấy anh trong nhà vệ sinh… tôi đứng ở gian vệ sinh nữ… tôi nhìn thấy hết cả.”
“Tôi nhớ rằng đã dặn chị rồi, chị không được đến xem tôi diễn kịch.” Ngô Hàm đã trở lại bình tĩnh, giọng rất lạnh lùng: “Trả nó cho tôi đi!”
Tôn Mai bước ra đóng cửa lại, gian phòng thư viện bỗng tối như bưng.
Trong bóng tối, Tôn Mai mím môi, khẽ hỏi: “Tại sao anh lại giết người ta?”
Ngô Hàm trầm mặc một lúc, rồi chầm chậm nói: “Vì chị.”
“Tôi ư?” Tôn Mai bỗng mở to mắt: “Là vì tôi?”
“Đúng! Vì bức thư mà chị kẹp ở trong cuốn sách.”
Tôn Mai bủn rủn, gần như sắp ngã sụp xuống đất: “Ý anh là… họ đã nhìn thấy bức thư ấy?”
Ngô Hàm khẽ cười: “Không, trước đó tôi tưởng là thế.”
“Sao lại nói là trước đó?” Tôn Mai cuống lên, gần như phục xuống lắc lắc bắp đùi Ngô Hàm: “Ý anh là thế nào? Mau nói cho tôi biết đi?”
Ngô Hàm lắc đầu: “Chị không hiểu được đâu.” Nét cười trên mặt Ngô Hàm bỗng tắt ngấm: “Trả lại tôi đi!”
Tôn Mai rùng mình, hình như huyết dịch toàn thân bị rút đi đâu hết cả. Chị ta ngồi thụp xuống dưới chân Ngô Hàm, đôi môi run bần bật: “Nó đang nằm trong tay… Đường Đức Hậu.”
Đêm khuya, trong phòng thường trực, một không gian bé nhỏ.
Hai thân thể nóng bỏng đang hòa làm một, vò xé nhau, cắn vào nhau, thở gấp gáp, và run rẩy.
Ngô Hàm, những động tác cực mạnh, bất chấp tiếng cót két phát ra từ cái giường nghe càng lúc càng vang hơn. Anh ta hiểu rõ, cách đây một tiếng đồng hồ, một gã đàn ông khác vừa mới rời khỏi cái thân thể đang ở bên dưới anh ta lúc này.
Điều đó khiến anh ta cảm thấy bị hạ nhục.
Tất cả đã trở lại bình tĩnh. Tôn Mai nhanh nhẹn chỉnh trang lại quần áo của mình, sắp xếp lại giường chiếu. Ngô Hàm chưa mặc quần áo, ngồi trên giường hút thuốc lá. Tôn Mai giục Ngô Hàm mấy lần, nhưng anh ta vẫn ngồi thẫn thờ nhìn làn khói thuốc trước mặt.
Hút xong điếu thuốc, Ngô Hàm nhìn lên bức tường nham nhở lỗ chỗ, bỗng bật ra một câu: “Giết hắn đi!”
Tôn Mai đang chải tóc, ngoảnh lại hỏi: “Gì cơ?”
Ngô Hàm nhìn chị ta mấy giây, rồi chậm rãi nói: “Chúng ta… giết hắn cho xong!”
Nằm trên người Tôn Mai, Đường Đức Hậu mồ hôi túa ra; còn Tôn Mai thì nhìn lên trần nhà, sắc mặt vô cảm. Dù Hậu có gắng đến mấy, Tôn Mai cũng cứ như một thứ vô hồn không chút phản ứng gì.
Đường Đức Hậu thấy hơi chán nản và cũng bực mình, anh ta gượng thêm mấy động tác. Cuối cùng, không nén nổi nữa, anh ta vả cho Tôn Mai một cái tát.
Má Tôn Mai từ từ hiện lên một vệt tái đỏ có hình bàn tay, nhưng chị không khóc và cũng không tỏ ra căm tức, vẫn nằm bất động với tư thế như trước.
Đường Đức Hậu hậm hực mặc quần áo, vừa mặc vừa lầu bầu: “Cô cứ như là đã chết rồi… tôi chẳng thà tự sướng còn hơn.”
Tôn Mai bỗng nói: “Anh Hậu.”
Đường Đức Hậu chẳng buồn ngoảnh lại, hỏi: “Gì nữa?”
“Anh cưới em đi?”
Đường Đức Hậu dừng lại. Mấy giây sau anh ta lẩm bẩm một câu rồi lại tiếp tục mặc quần áo.
Tôn Mai người không mảnh vải ngồi dậy, giọng bình tĩnh khác thường: “Anh không lấy em, phải thế không?”
Đường Đức Hậu không dám ngoảnh lại, chỉ lặng lẽ xỏ giày vào chân.
“Anh không dám lấy em, và chỉ muốn ngủ với em thôi chứ gì?”
Đường Đức Hậu vẫn chẳng bảo sao, nhưng sắc mặt đã chăm chú hơn rất nhiều. Tôn Mai nặng nề nằm vật xuống giường.
“Ngủ với em cũng được, nhưng anh phải để cho em thấy vui.”
Rốt cuộc Đường Đức Hậu cũng quay người lại: “Để cho em vui?”
“Đúng!” Tôn Mai ngồi phắt ngay dậy, cầm chiếc áo khoác bộ đội vắt ở đầu giường ném cho Đường Đức Hậu: “Mặc vào!”
Đường Đức Hậu nhìn chiếc áo bộ đội, nhận ra đó là chiếc áo mà Ngô Hàm thường mặc khi trực đêm.
“Em định bảo anh… sắm vai hắn?”
“Đúng.”
Đường Đức Hậu nhướng mày: “Sao phải thế?”
“Ngô Hàm không thể yêu em, điều này thì em rất rõ.” Tôn Mai nhìn Đường Đức Hậu: “Nhưng em nặng lòng với cậu ta. Nếu anh muốn ngủ với em thì anh phải nghe lời em.”
Đường Đức Hậu do dự. Rồi chầm chậm khoác chiếc áo lên người.
“Đứng lên nào!” Bộ dạng Tôn Mai khác hẳn, không mềm yếu bất lực như mọi ngày, chị nằm trên giường chỉ huy Hậu.
Hậu cũng thật thà làm theo.
Tôn Mai, tay chống cằm, khuôn mặt nở nụ cười, nhìn Đường Đức Hậu từ đầu đến chân.
“Trông anh cũng phong độ ra trò.”
Đường Đức Hậu hơi ngượng nghịu, nhe răng cười hì hì.
“Quay người đi!”
Đường Đức Hậu lại làm theo lệnh, và bắt đầu cảm thấy có chút hào hứng mơ hồ.
Mấy phút sau, Hậu nghe thấy tiếng người phụ nữ từ từ xuống giường. Rồi bất chợt ôm choàng lấy anh từ phía sau.
Đôi tay ấy cũng chầm chậm lướt trên khắp người anh, từ vai, lần xuống ngực, lần xuống phía dưới nữa… toàn thân Hậu rạo rực một cảm giác phấn khích xưa nay chưa từng có, tim Hậu bỗng đập rộn ràng.
Rồi từ phía sau bất ngờ cất lên giọng nói thì thào của Tôn Mai: “Nào, anh?”
Như một con thú đực lên cơn, Đường Đức Hậu hú lên một tiếng rồi quay lại ấn người đàn bà lên giường.
Ngô Hàm bước đến phòng thư viện đối diện qua hành lang, hai bàn tay run run đưa lên châm điếu thuốc.
Dưới chân, là một cái gối đã bị chọc thủng rách bươm.
Buổi trưa, Tôn Mai ngồi trong phòng thường trực ăn cơm, nhưng đôi mắt thì nhìn ra hành lang trước mặt.
Lát sau thấy Ngô Hàm và vài cậu sinh viên bưng khay cơm bước lại, lúc đi qua cửa phòng thường trực, Ngô Hàm hờ hững đưa mắt nhìn vào, thấy Tôn Mai, anh ta khẽ gật đầu.
Tôn Mai thấy ấm lòng, hình như đó là ánh mắt đầy ngụ ý rất đáng để chị mong đợi trong ngày hôm nay.
Tôn Mai ngoảnh lại nhìn Đường Đức Hậu ở phía sau đang nhồm nhoàm ăn ngấu ăn nghiến, chị đứng lên bước đến cái tủ lấy ra một chiếc áo khoác cộc bằng nỉ.
“Anh à.”
“Sao?” Đường Đức Hậu nhìn Tôn Mai.
“Đón lấy!”
Chiếc áo nỉ được ném vào lòng Hậu. Hậu mở ra, ngờ ngợ chưa hiểu rõ: “Cho anh à?”
Tôn Mai tủm tỉm cười: “Anh mặc thử đi?”
Một niềm vui bất ngờ. Đường Đức Hậu ‘ừ’, rồi lóng ngóng xỏ tay, mặc áo.
“Rất vừa!” Vẻ mặt Hậu có cả ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Không ngờ, em rất tình cảm đấy.”
Tôn Mai nhoẻn cười đầy ngụ ý, rồi bưng khay cơm đi ra khỏi phòng, đưa tay khép cửa. Cặp lông mày của Tôn Mai liền cau lại rõ chặt.
Gian nhà kho trên tầng 6. Ngô Hàm đang đứng giữa đống bàn ghế cũ bỏ đi, quan sát xung quanh. Cuối cùng, anh ta bước đến bên bậu cửa sổ, ngẩng đầu quan sát kỹ ô cửa. Rất nhanh, anh ta lựa chọn một cánh cửa trong số đó, mở ra khép lại vài lần.
Rồi anh ta nắm chặt cánh cửa và rung lắc thật mạnh.
Cứ thế lay mãi, cánh cửa bắt đầu biến dạng rồi dần dần lỏng ra.
Một nam giới vóc người hơi đậm xách chiếc túi nilon cỡ to đi xuống cầu thang, theo sau là một nam giới trông có vẻ mệt mỏi và buồn bực. Tôn Mai ngồi sau ô cửa sổ của phòng thường trực, lặng lẽ nhìn họ đi ra khỏi cổng khu ký túc. Chị ta nhận ra người đi sau là bạn cùng phòng với Ngô Hàm, và cũng là bạn trai của cô gái bị chém đầu hồi nọ.
Được! Chờ vụ việc này lắng xuống rồi, tôi nhất định không hắc xì dầu với các cậu nữa.
Chuông điện thoại bỗng vang rền khiến Tôn Mai giật mình, vội nhấc ống nghe lên.
“A lô?”
“Tôi đây. Nói chuyện có tiện không?”
Tôn Mai bỗng thấy rất căng thẳng: “Được! Cứ nói đi.”
“Ngay đêm nay.”
Tay Tôn Mai run lên: “Đêm nay?”
“Đúng! Tất cả sẽ làm theo kế hoạch.”
“…Tôi sợ lắm.”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây: “Đừng sợ. Sau đêm nay, mọi chuyện sẽ êm tất. Chị cũng không phải chịu đựng hắn làm nhục nữa. Chị không muốn thế hay sao?”
Tôn Mai mím môi. Những đêm bẩn thỉu không dám nhớ lại nữa đang dần khiến Tôn Mai tràn ngập lòng căm hận.
“Được!”
“11 giờ rưỡi thì chị lên. Nhớ đấy, 11 giờ rưỡi.”
“Ừ… anh khẳng định hắn ta sẽ đi theo tôi chứ?”
“Hì hì…” Ngô Hàm khẽ cười: “Tối qua tôi vừa đưa hắn mấy cuốn tạp chí sex, chắc chắn đêm nay hắn phải thèm khát như hóa rồ. Yên tâm đi, hắn nhất định sẽ cắn câu.”
Tôn Mai cau mày, hít vào một hơi thật sâu: “Được!”
Tầng 4. Phòng ở của Đường Đức Hậu.
Anh ta nửa nằm nửa ngồi trên giường, mắt nhìn không chớp vào cuốn tạp chí sex đang cầm…
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Đường Đức Hậu nhét cuốn tạp chí dưới gối, hỏi: “Ai đấy?”
“Em.”
Đáp rất khẽ, nhưng Hậu lập tức nhận ra đó là Tôn Mai.
Hậu quá mừng, vội xuống giường, đi chân đất bước ra mở cửa. Tôn Mai bước ngay vào nhà.
Tôn Mai hình như vừa mới gội đầu, tóc chưa thật khô, mùi dầu gội đầu hòa lẫn mùi hương da thịt quyến rũ thoáng lan tỏa trong căn phòng bừa bộn và chật hẹp.
Tôn Mai im lặng, đứng tựa cửa nhìn Hậu.
Người đang nóng bỏng ham muốn, lại có đàn bà mò đến tận nơi! Nhìn Tôn Mai phơi phới ngon lành, Hậu lập tức cảm thấy mồm miệng nóng ran khô cháy, Hậu kéo Mai vào, ấn xuống giường và đưa tay vào khuy áo của Mai.
Mai mỉm cười, quẫy ra, không để cho Hậu cởi áo.
Đôi mắt Hậu như sắp phóng ra tia lửa: “Sao thế, em? Mau lên nào, anh muốn em quá chừng!”
Tôn Mai co người nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào Hậu: “Không! Em muốn đùa vui cho thật đã đời cơ!”
“Em muốn thế nào?”
“Anh mặc bộ đồ diễn kịch đi!”
Hậu sửng sốt: “Sao phải thế?”
“Bởi vì…” Tôn Mai thì thầm: “Anh mặc nó, em sẽ càng hưng phấn.”
Hậu hơi do dự. Tôn Mai thấy thế bèn xị mặt, đứng lên định ra về. Hậu vội ngăn lại, rồi tặc lưỡi, cúi xuống gầm giường kéo ra một cái thùng giấy, lục lọi hồi lâu, rồi nhấc một cái túi nilon ra.
Tôn Mai mở to mắt. Đó là bộ trang phục diễn kịch chết người!
Tôn Mai chỉ muốn xông vào cướp lấy nó rồi bỏ chạy, nhưng chị ta cố nén mình, gượng nở nụ cười nhìn Đường Đức Hậu mặc bộ trang phục đó.
Mặc xong bộ đồ, Hậu vội vàng nhào vào Tôn Mai. Mai lăn người một vòng, tránh sang mép giường bên kia.
Mấy thứ quần áo nhầu nhĩ rơi xuống đất.
“Em còn định thế nào nữa?” Giọng ồm ồm của Hậu phát ra từ sau chiếc khăn ma quỷ đang trùm kín đầu.
“Đừng làm ở đây, kẻo lát nữa có tiếng động, người ta sẽ nghe thấy.” Ánh mắt Tôn Mai sáng rực nhìn Đường Đức Hậu: “Đi theo em lên tầng 6.”
Câu này càng kích thích Hậu rất mạnh, anh ta không do dự gật đầu ngay.
Trong gian nhà kho trên tầng 6, Tôn Mai vừa ứng phó với Đường Đức Hậu lần mò khắp người mình, vừa lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.
Tay Hậu đã lần vào bên dưới quần Mai, Mai giằng co chống đỡ và bỗng cảm thấy mình không sao chịu nổi nữa.
Mai không thể chấp nhận để gã đàn ông này tiếp tục làm nhục mình, và dùng cả chân lẫn tay chống trả sự xâm phạm hung bạo của anh ta.
Nhưng Hậu không hiểu, anh ta lại càng cảm thấy kích thích hơn, miệng khuất sau chiếc khăn trùm đầu phát ra những âm thanh lạc cả giọng, đôi tay Hậu càng lúc càng có thêm sức mạnh.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ vào cánh cửa đang đóng chặt.
Với cả hai người đang ‘căng thẳng’ thế này, tiếng gõ cửa chẳng khác gì tiếng sấm rền. Đường Đức Hậu sợ hãi lùi ra mấy bước, xô vào cái ghế khiến nó bị đổ xuống sàn.
“Phòng bảo vệ đây! Mở cửa ra!” Ngoài cửa có người đang quát to.
Đường Đức Hậu cuống cuồng, nhưng Tôn Mai thì bình tĩnh, chị ta nhận ra đó là giọng của Ngô Hàm.
Kế hoạch đã bắt đầu.
Tôn Mai giơ ngón tay ra hiệu cho Hậu im lặng, rồi rảo bước đến trước cánh cửa, ghé tai lắng nghe.
“Phương Mộc, tôi đứng đây canh, cậu chạy ra tìm binh khí gì đó…”
Giọng không vang, nhưng Tôn Mai nghe thấy rất rõ.
Phương Mộc ‘ừ’, sau đó là tiếng chân Phương Mộc vội chạy đi về phía đầu kia của hành lang.
Tôn Mai mím môi, ngoảnh lại nói với Đường Đức Hậu đang đứng đó người run như cầy sấy: “Mau chuồn đi, nếu không cả hai chúng ta đều chết dở!”
Đường Đức Hậu kinh hãi: “Chuồn đi đâu bây giờ? Nếu cần thì đành nhận vậy…”
“Đừng nói vớ vẩn nữa, anh muốn mất việc làm hay sao?” Tôn Mai khẽ gắt lên: “Cứ nghe em đi! Anh sẽ không sao hết.”
Câu nói này khiến Hậu như kẻ chết đuối vớ được cọc, Hậu gật đầu tới số.
Mai vội chạy vào gian trong, rồi cầm ra một cuộn dây thừng. Không chờ Hậu hỏi xem dây thừng ở đâu ra, Mai buộc luôn dây thừng vào cánh cửa sổ: “Mau lên! Bám dây thừng mà tụt xuống!”
Hậu thắt dây thừng vào lưng, hơi do dự. Mai đứng sau dúi anh ta một cái: “Mau lên, kẻo không kịp mất!”
Đúng vào lúc này thì lại có tiếng đập cửa ầm ầm. Hậu không nghĩ gì thêm nữa, run run bám dây thừng tụt xuống.
Đầu Hậu vừa khuất khỏi bậu cửa sổ thì khung cửa gỗ phát ra những tiếng ‘rắc rắc…’ cánh cửa dần vặn vẹo, cuối cùng nó tách khỏi khung cửa, nhưng vẫn không rời ra hẳn.
Tôn Mai điên tiết chạy đến, nhắm mắt, đẩy cánh cửa thật mạnh.
“Rắc rắc… xạch…”
Sau tiếng vỡ gãy đáng sợ, là một tiếng ‘huỵch’ nặng nề ở sân dưới kia vọng lên.
Tôn Mai cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Không cần nhìn xem Hậu rơi xuống sống chết ra sao, Mai chạy ào vào gian trong nấp ở một góc khuất.
Mai chưa kịp thở đều thì ‘rầm… rầm’, cánh cửa gian nhà kho đã bị đạp bật tung.
“Mẹ khỉ, gay rồi!” Mai nghe thấy tiếng Ngô Hàm chửi bới, sau đó là những tiếng chân chạy ra chỗ cửa sổ.
Tất cả đã được làm đúng như kế hoạch dự định, Phương Mộc đã bị các thao tác của Ngô Hàm dụ ra bên cửa sổ và không hề để ý đến gian trong.
Tôn Mai không dám chủ quan, chị ta thò đầu ra, thấy Phương Mộc đang thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống sân; Ngô Hàm nhìn thấy Tôn Mai, ánh mắt anh ta đầy lo âu và thúc giục.
Phải nhanh lên mới được!
Tôn Mai hít sâu một hơi, rón rén bước ra cửa gian nhà kho, vừa đi vừa phủi bụi trên áo quần. Đi đến cửa, Mai xoay người lại, thể hiện tư thế như vừa mới bước vào đây, đưa tay vuốt mái tóc rối, rồi bỗng hô lên: “Các cậu làm gì thế? Có chuyện gì vậy?”
Nghe Ngô Hàm thuật lại xong, Phương Mộc im lặng hồi lâu không biết nói sao, chỉ chăm chú nhìn Ngô Hàm. Rồi anh chầm chậm thở ra một hơi rất dài.
“Có nghĩa là, tối hôm đó mày khiến tao tin rằng tao cũng nhìn thấy và nghe thấy, rồi tao cũng đứng ra làm chứng?”
Ngô Hàm mỉm cười: “Đúng! Cậu hãy công nhận rằng tôi rất sáng suốt.”
Phương Mộc trầm mặc giây lát, rồi không thể không gật đầu: “Phải! Mày thật quá táo tợn!”
“Đúng thế, cần phải mạo hiểm!” Ngô Hàm ưỡn ngực, thẳng người lên: “Nhưng đúng là rất hiệu quả.”
Lúc này có tiếng còi xe cứu hỏa từ xa vọng đến, Ngô Hàm nhìn ra cửa sổ, rồi quay đầu lại bình tĩnh nói: “Phương Mộc, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”
Phương Mộc không biết phản ứng ra sao: “Gì cơ?”
Ngô Hàm nhếch mép cười: “Tôi vốn định để cậu lại đến đoạn cuối cùng. Cậu đã nát óc suy nghĩ khám phá tâm lý của tôi, nhưng không thể nắm bắt nổi; đây quả là một việc rất thú vị. Nhưng cậu đã ngu ngốc phá hỏng trò chơi này của tôi.”
Nét cười trên khuôn mặt Ngô Hàm bỗng biến mất: “Hôm nay chúng ta đành nói lời tạm biệt vậy.”
Nỗi sợ hãi khủng khiếp dâng lên khắp người Phương Mộc. Trong ánh lửa chập chờn và khói đen mù mịt, hơi thở của thần chết càng lúc càng nồng nặc.
Anh vừa để ý các cử chỉ của Ngô Hàm vừa chầm chậm lùi lại. Vừa lùi được mấy bước, Phương Mộc giẫm phải một cái khay đựng suất cơm và trượt chân ngã sóng soài.
Có tia sáng chói mắt. Khuôn mặt Ngô Hàm khuất trong bóng tối, chỉ thấy hai tia mắt sắc lạnh phóng ra từ đôi mắt hắn, xen lẫn cả màu máu đỏ nữa.
Hắn cúi xuống nhặt một cái chân bàn đang cháy dở lên, từ từ bước về phía Phương Mộc.
Phương Mộc dùng cả tay lẫn chân lùi dần về phía sau, tay sờ thấy thứ gì cũng cầm lên và ném bừa về phía Ngô Hàm. Nhưng hắn không thèm né tránh, mặc kệ các thứ văng vào người mình, chân vẫn không ngừng bước lên.
Ngô Hàm không hề né tránh, càng khiến cho Phương Mộc cảm thấy kinh hãi. Cách đây một phút, anh còn muốn tự tay tiêu diệt tên hung thủ đã sát hại Trần Hy, thế mà lúc này anh chỉ muốn chạy trốn.
Đúng thế, chạy trốn.
Ngô Hàm ở ngay trước mặt có một sức mạnh của thần chết khiến người ta phải tuyệt vọng, còn anh, chỉ như một cái chai rượu tầm thường không kham nổi một cú đập nhẹ.
Hai hàm răng Phương Mộc va vào nhau lách cách, nước mắt bắt đầu trào ra. Bóng đen trước mặt anh nhòe đi, trông nó lại càng thêm cao to thô nặng. Phương Mộc tiếp tục ném vào hắn các thứ nhặt được trên hành lang, có cả lọ mực, giày dép, thậm chí là các mảnh gỗ vụn.
Bỗng tay anh nắm phải một vật cứng. Không nghĩ thêm gì khác, anh ném lên thật mạnh.
Vật cứng ấy ném trúng trán Ngô Hàm ‘khục’ một tiếng rồi rơi xuống đất. Đó là một cái khóa kim loại.
Ngô Hàm kêu lên đau đớn, và dừng bước.
Nhân đó Phương Mộc đứng lên, trong tay là một khúc gỗ ngắn.
Ngô Hàm đưa tay quệt lên trán, nhận ra là máu, ánh mắt hắn đang đắc ý biến thành cuồng bạo.
Toàn bộ mặt mũi hắn bỗng biến dạng, hắn gầm lên một tiếng rồi vung cái chân bàn bổ xuống đầu Phương Mộc.
Phương Mộc vội đưa tay ra đỡ, nào ngờ đó chỉ là động tác giả của Ngô Hàm, hắn đã chuyển hướng và phang vào cổ chân Phương Mộc.
“Khục!” Phương Mộc nghe rõ tiếng xương mắt cá chân gãy vỡ, người anh đổ vật xuống đất.
Tê liệt, tiếp đó là đau đớn cùng cực, có cảm giác chân trái đã rời khỏi cơ thể mình. Anh lăn lộn trong cơn đau mà không kêu nổi một tiếng.
Ngô Hàm cười hô hố. Hành lang sau lưng hắn vẫn đang bốc cháy, khói lửa nghi ngút phả vào hắn trông cứ như hắn mọc một đôi cánh lúc ẩn lúc hiện.
Tiếng cười của Ngô Hàm kích thích bản năng sinh tồn của Phương Mộc, anh lăn người, rồi từ từ bò về phía trước.
Mau lên, mau lên, tôi cầu xin… ai đó hãy cứu tôi…
Cảnh tượng rồ dại hỗn loạn, lúng túng bất lực của Phương Mộc khiến Ngô Hàm rất thỏa mãn. Hắn bước lên một bước rồi lại vung cái chân bàn bổ thật mạnh vào đầu Phương Mộc.
Cú phang ấy khiến đầu Phương Mộc đập xuống đất, toàn thân co giật, rồi nằm rũ ra bất động.
Ngô Hàm ném cái chân bàn xuống, thò tay túm cổ áo Phương Mộc, chật vật kéo Phương Mộc về phía căn phòng 352.
Đủ các thứ rải rác trên hành lang đâm vào người Phương Mộc, nhưng anh không cảm thấy gì hết. Cho đến khi bị một mảnh thủy tinh chọc vào lòng bàn tay khiến anh đau nhói, đã dần đánh thức thần kinh của anh.
Vừa hé mắt ra thì anh đã bị thả thật mạnh xuống đất. Anh cố ngẩng đầu lên và nhận ra cửa căn phòng 352.
Trong phòng vẫn là một biển lửa. Chúc Tứ đệ ngày trước hơi béo lúc này đã bị cháy thành than, Vương Kiện thì co lại chỉ còn một khúc ngắn.
Phương Mộc ngoảnh đầu lại, vừa định chống tay nhổm dậy thì bị Ngô Hàm đá một phát vào ngực, tiếp đó hắn cầm con dao nhíp cỡ lớn kề vào cổ anh.
Hắn một tay cầm dao, tay kia lục túi áo.
“Đừng phản kháng nữa, kẻo mày sẽ chuốc lấy đau đớn kinh khủng hơn.” Giọng Ngô Hàm nói nhỏ có nét khuyên nhủ, một chai nước khoáng đang nắm trong tay hắn: “May quá, tao bớt lại một chai, vừa đủ dùng!”
Chất lỏng trong chai màu hồng nhạt, đó là xăng.
Phương Mộc bỗng mở to mắt, anh rất muốn nhổm dậy, nhưng không sao nhúc nhích được.
Nước mắt yếu đuối trào ra. Mình sắp chết đến nơi.
Đến nước này rồi, có lẽ chỉ có thể khóc chứ không thể làm nổi điều gì khác. Cảnh tượng trước mắt anh nhòa đi. Không chấp nhận, nhưng mình có thể làm gì được?
“Mày không thể thoát, không thể thoát…”
“Mày đừng ngu ngốc nữa, chúng mày đều chết hết, còn tao, tao muốn nói gì mà chẳng được?” Ngô Hàm vặn nút chai xăng, hắn bỗng thở dài: “Tao nói thật, chính tao cũng không muốn giết mày. Mày đúng là một thằng tốt, đôi lúc tao đã nghĩ rằng mình đã gặp một người hệt như tao.”
Ngô Hàm nhìn vào mắt Phương Mộc: “Thực ra, mày cũng như tao.”
Phương Mộc ngạc nhiên, há miệng nhìn Ngô Hàm.
“Đừng nhìn tao như thế. Chẳng lẽ tất cả những điều mà tao cảm nhận được, mày không hề nhận ra hay sao?” Ngô Hàm mỉm cười: “Cái hôm đến Sở công an rồi ra về, tao phát hiện ra rằng mày có thể cảm nhận sự sợ hãi hay vui mừng của tao. Điều đó khiến tao vừa căng thẳng lại vừa khoái trá, mày đã khiến cho sự mạo hiểm của tao ngập tràn lạc thú. Mày có thể chửi bới tao có tư duy như của ác ma, nhưng ở chỗ này của mày…” Hắn gõ vào thái dương của Phương Mộc: “…lẽ nào không có hay sao?”
Rồi hắn đứng thẳng lên: “Cho nên mày đừng oán hận tao. Không phải mày bị tao giết, mà là bị một kẻ giống hệt như mày giết.”
Ngô Hàm giơ chai xăng lên, từ từ nghiêng chai: “Đừng động đậy, không quá lâu đâu, tất cả sẽ ổn thôi.”
Phương Mộc nhìn chất lỏng màu hồng nhạt đang sóng sánh trong chai, rồi dần chảy ra đến miệng chai…
“Không được…”
Một giọng nghèn nghẹn yếu ớt phát ra từ phía sau lưng.
Cả Phương Mộc lẫn Ngô Hàm đều ngoảnh lại phía góc tường, Phương Mộc tưởng mình bị ảo giác, nghe nhầm.
Nhưng, Tôn Mai, đúng là Tôn Mai đang động đậy.
Rồi Tôn Mai từ từ đứng lên.
“Không… không được… giết người nữa…”
Quần áo của Tôn Mai chỉ còn vài rẻo vải lơ thơ, có chỗ vẫn đang bốc khói, tóc đã cháy trụi hết, khuôn mặt thì đen thui, các cơ thịt trên mặt đều đã lở lói không thể nhận ra mặt mũi nữa.
Tôn Mai còng người xuống, đứng đó chao đi chao lại. Một bộ khung lỏng lẻo sắp tan rã. Bỗng nhiên Tôn Mai bước lên một bước, rồi một bước nữa, một bước nữa…
Ngô Hàm miệng há hốc, nhưng không phát ra được một âm thanh nào, cơ mặt hắn co giật, lồi ra lõm vào.
Với một thân xác đã bị cháy không còn ra hình hài nữa, trông như quỷ dữ, Tôn Mai vẫn giơ hai tay ra, bước đi chập choạng và có thể bị sập xuống bất cứ lúc nào. Nhưng Tôn Mai vẫn đi từng bước, đến gần hơn…
“Không được… giết… người… nữa…”
Tôn Mai bỗng ngẩng đầu, trên khuôn mặt xù xì biếng dạng, ở vị trí đôi mắt bỗng phóng ra những tia sáng quắc đáng sợ.
Ngô Hàm run bần bật đứng đó trợn mắt nhìn Tôn Mai, hai con mắt hắn như sắp bật ra khỏi hốc mắt. Chai xăng trong tay hắn bị bóp méo mó.
“Cô… đừng bước lại…” Rốt cuộc, cổ họng hắn cũng phát ra mấy âm thanh: “Chúng ta… chúng ta…”
“Ú…”
Tôn Mai bỗng hú lên một âm thanh ghê rợn và bổ nhào vào Ngô Hàm.
Ngô Hàm không kịp tránh, sau tiếng kêu ré lên kinh hãi, hắn bị xô vào trong căn phòng 352.
Cảnh tượng vụt xảy ra trước mắt khiến Phương Mộc cực sợ hãi, nhưng khi anh nhận ra áp lực đối với mình bỗng vợi đi thì bản năng thôi thúc anh lăn nhanh ra ngoài cửa phòng.
Gần như đồng thời, lửa trong phòng 352 bỗng bùng lên dữ dội.
Phương Mộc nằm trên sàn hành lang thở hồng hộc. Nhịp thở vừa hơi bình ổn, bất chấp làn sóng không khí nóng bỏng, anh lập tức vận hết sức lực bò trở lại cửa phòng. Nhưng chưa bò đến cửa thì ngọn lửa khủng khiếp phun ra cực mạnh, anh không thể làm gì khác.
Trong phòng 352. Đám lửa bốc lên ngùn ngụt, hai bóng người đang giằng co nhau.
Ngô Hàm vừa hét lên kêu cứu vừa ra sức giãy giụa vùng ra. Nhưng Tôn Mai bám hắn rõ chặt. Xăng trong chai đã văng ra thấm khắp thân thể hai người, vô số đốm lửa đã bùng lên xung quanh họ.
Cả hai lăn lộn trên sàn nhà, giằng xé, đánh lộn. Ngô Hàm cào, cấu, kéo, giật trên mặt Tôn Mai, nhưng hai bàn tay Tôn Mai vẫn bám chặt lấy Ngô Hàm.
Khung cửa gỗ bị cháy đã lâu, lúc này đổ sập, ập lên cả hai người. Ngô Hàm giãy giụa yếu dần, lửa cháy trên người hắn bùng lên càng to.
“Ú… a…”
Chỉ mấy phút sau, Tôn Mai đã bất động, hai tay thì vẫn bám trên người Ngô Hàm. Đầu Tôn Mai gục trên ngực hắn, có lẽ giống như cảnh tượng ngọt ngào đã từng có ngày trước.
Mái tóc Ngô Hàm đã cháy rụi, khuôn mặt cũng biến dạng không còn ra hình thù gì nữa, cổ họng hắn phát ra tiếng rên rỉ giống như tiếng khóc nấc nghẹn, thân xác hắn thỉnh thoảng co giật mấy cái.
“Ra đi… ra đây…” Cổ họng Phương Mộc tắc nghẹn khói và bụi, anh cố tránh ngọn lửa nóng bỏng và gọi to hết mức có thể.
Giữa đám khói đen ở trong căn phòng, có một con mắt từ từ mở ra, dù xung quanh đang là lửa cháy sáng rực, vẫn có thể nhận ra ánh mắt ấy…
Và, còn có một cẳng tay từ từ giơ lên trong đống lửa như muốn nắm lấy một cái gì đó. Nhưng cẳng tay chưa kịp đưa thẳng ra thì đã rơi xuống sàn, bất động.
Cái tia sáng kia cũng dần mờ đi, rồi tắt ngấm.
“Ra đây… ra đây…”
Khói và bụi càng xộc vào miệng vào phổi Phương Mộc, bộ não anh dần tê liệt, ý thức ít ỏi còn sót cũng đang từ từ rời khỏi thân thể anh.
Ánh lửa phía trước dần mở rộng, cuối cùng nó biến thành một vùng trắng ấm áp, bao phủ trọn cả người Phương Mộc.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất