Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 7

Chương 7
Tuyệt Phẩm Tuyết

Các tài liệu mà giáo sư Cao nhận lại, có vấn đề thật.
Sau khi được Đinh Thụ Thành thông báo, ông đã kiểm tra các tư liệu nhận lại từ phòng phô-tô. Ông phát hiện ra, một bản báo cáo khoa học của ông viết cách đây một năm, không thấy đâu nữa. Các kỹ thuật viên lại khám nghiệm hiện trường lần thứ hai, kết quả cho thấy vệt nước bắn lên tường được hình thành vào tối hôm xảy ra vụ án mạng. Nghiên cứu vị trí, hình dạng vệt nước, thấy rằng nước bị hắt từ trên cao xuống sàn nhà rồi bắn lên tường; trong vệt nước bám lại, có thành phần Tea Polyphenols và Catechin, cho nên sơ bộ nhận định đó là nước trà. Xem xét vị trí các đồ đạc kê trong phòng phô-tô, nhận định rằng nước bị đổ từ trên bàn xuống. Bàn đã được lau chùi, nhưng vẫn phát hiện thấy chất lỏng tương tự còn bám lại ở các thớ gỗ mặt bàn. Các bạn cùng phòng với nạn nhân Đồng Sảnh cho biết, Đồng Sảnh không uống trà vì sợ răng bị ố vàng. Vậy nhận định rằng có người khác đem trà vào phòng phô-tô tối hôm đó, chứ không phải Đồng Sảnh.
Mặt khác, một sinh viên năm thứ ba Học viện pháp luật tên là Chúc Thành Cường cũng cho biết một thông tin: tối hôm xảy ra vụ án, có người cùng ở trong phòng phô-tô với Đồng Sảnh. Chúc Thành Cường không thể miêu tả đặc điểm của người kia, nhưng khẳng định đó là nam giới; và cũng không nhận ra đặc điểm giọng nói, vì cậu đứng xa, chỉ văng vẳng nghe thấy hai người nói chuyện với nhau.
Hình Chí Sâm tạm diễn tả quá trình vụ án xảy ra như thế này: tối hôm xảy ra án mạng, có một người đem nước trà vào phòng phô-tô; người ấy đánh đổ nước trà lên các tài liệu, sau đó đem ra sân thượng hong cho khô, tiếp đó dụ nạn nhân ra mép sân thượng rồi đẩy xuống hãm hại.
Tại sao lại suy đoán như vậy? Hình Chí Sâm xuất phát từ hai viên gạch đặt ở gờ sân thượng. Đặt gạch ở vị trí đó, có vẻ như để chặn vật gì đó khá nhẹ đang hong phơi, kẻo bị gió thổi mất. Hình Chí Sâm nghĩ đến giấy. Rồi anh đưa ra giả thiết: liệu có phải khi đang phô-tô thì tài liệu bị ướt, Đồng Sảnh đem ra sân thượng phơi, rồi bị ngã xuống? Vệt nước trà trên tường cũng sơ bộ minh chứng cho giả thiết này của anh. Mặt khác, cảnh sát nhận ra rằng hiện trường rất có thể đã bị ai đó dọn dẹp, cho nên Hình Chí Sâm cho rằng Đồng Sảnh đã bị đẩy xuống sát hại. Hung thủ là kẻ rất thận trọng, sau khi gây án, hắn đã cầm đi tệp tư liệu bị ướt nhằm che mắt đánh lạc hướng cảnh sát. Vì thế, Hình Chí Sâm mới yêu cầu giáo sư Cao kiểm tra các tài liệu nhận về, xem xem có vấn đề gì không. Kết quả đã chứng minh hướng tư duy của Hình Chí Sâm là đúng.
Vụ án có quá nhiều điểm nghi vấn nên Sở công an thành phố quyết định đưa nó vào diện án mạng hung sát. Hung thủ rất có thể là người quen với nạn nhân, đặc biệt là sinh viên trong trường. Cho nên Hình Chí Sâm mới chú ý đến đám học trò đang học ở đại học này có các đặc điểm luôn mang theo cặp sách, đệm ngồi và cốc chén uống trà. Cũng tức là trọng tâm điều tra của cảnh sát đặt ở đám sinh viên.
Không còn nghi ngờ gì điều này: trong ngôi trường có hàng chục ngàn sinh viên, điều tra để tìm ra một sinh viên có thể là hung thủ là công tác rất tốn thì giờ và sức lực. Đinh Thụ Thành quyết định phải đến trường Đại học Sư phạm một chuyến, vừa là để thông báo với nhà trường về tình hình phá án, vừa nhằm bàn bạc với phòng bảo vệ của trường về việc phối hợp điều tra.
Trước khi đi, Hình Chí Sâm nói anh phải đến ủy ban nhân dân Khu, gần Đại học Sư phạm, Đinh Thụ Thành có thể chở anh đi không. Đinh Thụ Thành đang có nhiều vấn đề muốn hỏi sếp, cho nên vui vẻ bằng lòng ngay. Tuy nhiên, dọc đường thấy Hình Chí Sâm chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ ô tô, ít nói, hình như đang nghĩ ngợi điều gì.
Lúc đi qua Đại học Sư phạm, Hình Chí Sâm bỗng hỏi: “Vụ án lần trước, điều tra đến đâu rồi? Vụ Chu… gì đó.”
Đinh Thụ Thành đáp: “Vụ án Chu Quân. Hiện vẫn chưa có đầu mối gì. Sao ạ?”
Anh nhìn sắc mặt Hình Chí Sâm, nghĩ ngợi, rồi lại hỏi: “Anh cho rằng hai vụ án này có liên quan đến nhau à?”
Hình Chí Sâm chỉ nói ‘thế ư’, không khẳng định cũng không phủ định.
Đinh Thụ Thành nhìn thẳng phía trước, cân nhắc một lát, rồi nói: “Tôi cũng từng nghĩ đến khả năng này. Một ngôi trường, chỉ trong vòng mấy chục hôm đã xảy ra hai vụ án mạng, thì quả là kỳ lạ. Nhưng, họ là một nam, một nữ; một sinh viên đại học, một nghiên cứu sinh; một người bị thắt cổ chết, một người bị ngã chết; quan hệ xã hội của họ lại không hề có sự đan xen nào. Cho nên, tôi vẫn không nghĩ ra có mối liên hệ gì.”
Hình Chí Sâm trầm ngâm một lát, rồi nói: “Cứ điều tra vụ này trước, nhưng cũng không được buông lỏng vụ Chu Quân.”
Xe dừng trước cổng ủy ban nhân dân Khu, Hình Chí Sâm xuống xe, và bảo Đinh Thụ Thành cứ lái xe về. Trước mặt anh là tòa nhà của chính quyền Khu, nhưng anh chưa vội vào ngay, anh đứng trên bậc thềm châm một điếu thuốc đã.
Đúng như Đinh Thụ Thành nói, nhìn vào hai vụ án mạng xảy ra ở Đại học Sư phạm, thấy dường như không hề có chút liên quan gì, nhưng anh vẫn cứ cố so sánh chúng xem sao. Xét các khía cạnh: giới tính của nạn nhân, thủ đoạn gây án của hung thủ, địa điểm xảy ra vụ án… thì đều khác nhau, nhưng anh vẫn cứ có cảm giác chúng phải có mối liên quan gì đó. Nhưng cảm giác này rất mơ hồ lại không có căn cứ gì hết. Hình Chí Sâm tin rằng con người ta có trực giác, nhưng lúc này tiến hành điều tra song song hai vụ thì vẫn còn quá sớm.
Nhưng anh không biết rằng, không chỉ mình anh là người có cái cảm giác này.
Câu chuyện Phương Mộc và Chúc Tứ đệ đi ‘gọi hồn’ Đồng Sảnh, nhanh chóng lan nhanh khắp Học viện pháp luật. Có người tỏ ra khâm phục sự can đảm của họ, có người thấy xúc động về tình cảm của Chúc Tứ đệ, nhưng phần đông mọi người tỏ thái độ chê cười hai gã sinh viên ở thế kỷ 20 này. Phương Mộc không ngớt bị họ chế giễu, khiến anh hổ thẹn không dám ló mặt ra. Còn cậu Trư béo thì được coi là hình mẫu một chàng trai si tình, và được nhận vô số ánh mắt trầm trồ của các em nữ sinh.
Sống thu mình mấy hôm, Phương Mộc ý thức được điều này: dù anh rất không muốn nhớ lại những hành động rất hão huyền của mình và Chúc Tứ đệ, nhưng trong đầu anh, những cảnh tượng trong đêm hôm đó vẫn không ngớt tái hiện - chẳng khác gì những cảnh tượng kỳ bí trong một bộ phim kinh dị.
Trong đó, có một cảnh tượng luôn ám ảnh rất lâu trong đầu óc Phương Mộc. Một lần, Phương Mộc bỗng tỉnh dậy lúc nửa đêm, cảnh tượng ấy cũng đóng khung rành rành trong óc anh, hình ảnh rất rõ ràng sắc nét.
Đó là hai bóng người lặng lẽ đứng bên nhau, trước cửa phòng phô-tô.
Phương Mộc còn nhớ rõ, khi anh nhận ra có hai bóng người trong màn đêm, thì ý nghĩ duy nhất đầu tiên chớp lên trong óc anh là: Chu Quân cũng ở đây!
Tại sao anh lại nghĩ như thế?
Phương Mộc không thể giải thích nổi tại sao lúc đó mình lại có cái ý nghĩ ấy. Anh rất muốn tin rằng đó là do mình rối trí nghĩ bừa trong lúc cực kỳ hoảng hốt. Nhưng rồi anh nhận ra rằng dù tự chửi bới sự ấu trĩ rất vớ vẩn của mình như thế nào thì ý nghĩ ấy vẫn cứ hằn sâu trong óc anh như một u linh ngoan cố đeo bám con người, buộc anh phải cân nhắc đánh giá suy ngẫm về cái cảnh tượng ấy.
Liệu có phải Chu Quân và Đồng Sảnh cùng chết bởi một hung thủ?
Bóng đêm đang bao bọc xung quanh, Phương Mộc nằm nghe những tiếng thở đều đều của các bạn cùng phòng, và chấp nhận cái cảnh tượng ấy hiện lên trong óc càng lúc càng rõ nét. Khi nó hoàn toàn chiếm cứ đầu óc anh, anh tuyệt nhiên không hề có cảm giác buồn ngủ, anh chỉ thấy vừa nghi hoặc lại vừa kinh hãi.
Nghi hoặc ở chỗ, có mối oán thù gì đã khiến một tên hung thủ phải ra tay với hai con người hoàn toàn không liên quan đến nhau, giống như dùng một sợi dây xích đúc bằng máu để trói hai con người này với nhau, đẩy họ xuống vực sâu muôn kiếp không thể ngẩng đầu lên?
Kinh hãi ở chỗ, nếu đúng là do một kẻ ác gây ra, thì liệu hai cái chết của hai con người này có phải là kết cục cuối cùng không?
Hình như khát vọng về hạnh phúc thì xa vời khó mà với tới, còn những dấu hiệu chẳng lành thì luôn đến gõ cửa nhà người ta.
Mới bước vào đầu tháng 12, nhưng thành phố C ở miền đông bắc đã rất lạnh, nhiệt độ buổi tối đã xuống đến âm 20 độ.
Hôm nay, mây xám phủ kín bầu trời, trăng sao đều vắng bóng. Trung tâm khí tượng dự báo đêm nay thành phố sẽ có trận tuyết lớn nhất kể từ đầu mùa đông. Đi lại trong trường, ai ai cũng đóng áo bông dày sụ, luôn miệng oán trách thời tiết ngày càng giá lạnh, và hỏi nhau phòng nào ngồi tự học là ấm nhất.
Dù ấm đến đâu cũng không ấm bằng ngả người trong lòng người yêu.
Dù nhiệt độ xuống thấp như thế này, sân vận động - được mệnh danh là Tổ Ấm Tình Yêu - vẫn có vô số đôi nam nữ đang mê mải bên nhau. Tay trong tay, họ đi dạo hết vòng này đến vòng khác quanh sân vận động, hoặc ngồi sát bên nhau ở nơi khuất gió, nhỏ to thủ thỉ; cũng có những cặp bạo dạn hơn, họ vào những chỗ thật tối quấn riết lấy nhau, hôn nhau say đắm quên cả đất trời.
Lúc 11 giờ đêm, những sinh viên ra ngoài tự học đều lục tục trở về ký túc xá, sân trường lao xao ồn ã một lần cuối cùng trong ngày. Rất nhiều người đi xuyên qua sân vận động, nói cười rất hồn nhiên, thỉnh thoảng lại huýt sáo đùa vui với các cặp uyên ương. Những đôi nam nữ cũng đứng lên trong muôn vàn quyến luyến, rồi bước theo dòng người đang dần tản về các khu ký túc xá. Sân vận động nhanh chóng tĩnh lặng, chỉ còn lại những tiếng gió rít từng cơn.
Không ai chú ý, trên bậc chỗ ngồi ở phía bắc sân vận động vẫn có một đôi nam nữ ngồi kề bên nhau không sao dứt ra được.
Hồi lâu sau, cô gái khẽ đẩy chàng trai một cái: “Nên về thôi, khuya quá rồi!”
Chàng trai vẫn rất không muốn thế, anh ta lại ôm choàng cô gái vào lòng. Cô gái định nói một câu trách móc thì miệng cô đã bị đôi môi của chàng trai áp chặt.
Họ lại âu yếm nhau một lúc lâu, rồi chàng trai hỏi: “Em thấy lạnh không?”
“Không.” Cô dịu dàng nhìn chàng trai. Trong bóng tối, hai đôi mắt cùng sáng long lanh.
“Chắc đã đóng cổng ký túc xá rồi, đằng nào cũng không thể về, chúng ta đi xem phim đến sáng vậy?”
Cô gái nghĩ ngợi, đáp: “Được! Nhưng cấm anh làm bừa đấy nhé!”
Câu nói của cô có ý nhắc nhở hơn là cảnh cáo. Chàng trai mừng rỡ, đỏ mặt. Rồi anh ta đứng dậy. Chân anh ta tê cứng, vì ngồi lâu và cũng vì trời quá lạnh, đứng không vững, loạng choạng.
Cô gái cười, trách yêu: “Anh ngố, từ từ thôi…”
Nhưng ngay lập tức mắt cô tràn ngập sợ hãi.
Vì cô nhìn thấy phía sau người yêu có một bóng đen bất ngờ dâng lên.
Bóng đen vung một cây gậy gỗ phang thật mạnh xuống đầu chàng trai, anh hự một tiếng rồi ngã sụp xuống đất. Cô gái đờ ra vì quá sợ hãi. Rồi cô thét lên một tiếng, không kịp nghĩ đến người yêu nữa, cô quay đầu bỏ chạy.
Bóng đen nhanh nhẹn nhảy qua các bậc ghế ngồi rồi túm được tóc cô gái. Cô gái bị giật ngã nhào, và ra sức giãy giụa để đứng lên. Vừa nhổm lên, cô đã bị một chiếc khăn mặt lạnh bịt vào mồm vào mũi. Chỉ trong chớp mắt, một thứ mùi kỳ quái xộc vào khoang mũi. Cô vùng vẫy và cố giằng giật cái khăn ra. Nhưng đó chỉ là những động tác gượng gạo. Người cô mềm nhũn, lặng lẽ đổ vật xuống đất.
Bóng đen thu lại cái khăn mặt, cúi nhìn cô gái đã mềm oặt nằm dưới chân hắn, cô ta không còn tri giác gì nữa. Rồi hắn ngoảnh lại nhìn chàng trai. Chàng trai vẫn nằm sóng soài với tư thế cũ, bất động.
Hắn cúi xuống bốc cô gái lên vai rồi bước đi, biến mất trong màn đêm mịt mùng.
Trên bầu trời xám xịt lúc này đã bắt đầu có vô vàn những bông tuyết to đang từ từ bay xuống.
Nửa giờ sau, bóng đen vội vã quay trở lại. Điều khiến hắn kinh ngạc là, chỗ vừa nãy hoàn toàn trống trơn. Hắn hoang mang nhìn khắp bốn phía vẫn không thấy bóng chàng trai vừa nãy đâu.
Trên mặt đất đã phủ tuyết trắng, có một chuỗi những dấu chân nông, bước về hướng cửa ra phía nam của sân vận động.
Không chút do dự, hắn chạy như bay xuyên qua sân vận động, rồi chạy ra cửa phía nam, tìm kiếm, nhưng vẫn không nhìn thấy một bóng người. Tim hắn đập loạn lên, rồi hắn lại chạy vào sân vận động, nhảy qua hàng rào, chạy rõ nhanh qua hơn hai mươi bậc thềm chỗ ngồi. Hắn đứng trên bậc cao nhất, căng mắt nhìn xuyên qua màn tuyết đang rơi càng lúc càng mau, tìm kiếm ở phía dưới.
Rốt cuộc hắn đã nhận ra chàng trai lúc nãy bị hắn đánh chết ngất. Anh ta đang một tay ôm đầu, tay kia lần theo bức tường vây bên ngoài sân vận động bước đi loạng choạng.
Hắn đoán cự ly, rồi hắn chạy theo bậc thềm ghế ngồi. Cách hàng ghế này hơn hai chục mét có một cửa ra vào nho nhỏ, nếu chạy ra lối ấy thì có thể kịp tóm cổ chàng trai kia.
Phải ngăn chặn anh ta, nếu không tất cả sẽ bị bại lộ. Hắn vận hết sức để chạy, nhưng lại không tính đến lớp tuyết đã phủ kín bậc thềm, rồi hắn bất ngờ trượt chân, cả người hắn xô vào hàng lan can của bậc thềm ghế cao nhất.
Lập tức, một cơn đau nhói truyền đến từ mạng sườn, gần như đồng thời, hắn nghe thấy mấy tiếng gãy ‘rắc rắc’ và tiếng kêu rên gấp gáp ở phía dưới kia. Bất chấp cơn đau, hắn nghiến răng bước xuống dưới bậc thềm, mở cánh cửa nhỏ, chạy ra ngoài.
Chàng trai đang quỳ gục xuống với tư thế kỳ quái, tuyết phủ kín đỉnh đầu, hai cánh tay bất lực buông xuống hai bên thân thể. Những mảnh băng vụn rắc trên đầu và toàn thân anh ta, một mảnh băng góc cạnh đang nằm trên gáy.
Anh ta co giật mấy lần, rồi bất động.
Hắn cũng không ngờ lại có cái cảnh tượng này. Một lát sau hắn bước lại đưa tay vào mũi anh ta kiểm tra hơi thở. Rồi hắn đứng dậy, ánh mắt lóe sáng, sắc mặt không giấu nổi vui mừng. Hắn lùi lại mấy bước, nhìn lần cuối cảnh tượng khó tin này, rồi quay người bước đi, biến mất vào màn đêm.
Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều.
Kim Siêu ở Học viện thể dục thể thao có một thói quen bất di bất dịch là chạy bộ vào sáng sớm. 5 giờ sáng, cổng ký túc xá vừa mở, anh đã mặc bộ đồ thể thao, chân đi giày, từ từ đi về phía sân vận động.
Tuyết rơi suốt đêm qua đến giờ vẫn chưa ngừng rơi. Anh vừa rảo bước vừa hứng chịu không ít những bông tuyết bay xuống tạt vào mặt. Kim Siêu vừa thầm nguyền rủa thời tiết quái ác, vừa bước thấp bước cao đi mải miết. Lúc này phần lớn mọi người vẫn còn đang say giấc nồng, khu trường vẫn lặng yên không tiếng động. Trong bóng tối nhờ nhờ, Kim Siêu đi vào sân vận động. Sau khi làm vài động tác khởi động, anh bắt đầu men theo đường chạy vắng tanh không một bóng người chầm chậm chạy vòng quanh sân vận động.
Sau khi chạy một vòng, mắt anh bắt đầu quen với ánh sáng ở sân. Cứ thế chạy miết, rồi Kim Siêu lờ mờ trông thấy có một người đang đứng bên cây cột cờ.
Sớm thế này đã có ai đó ra đây học tiếng Anh? Trời thì vẫn tối, đọc cái gì được?
Anh chạy hơi chậm lại.
Hay là người ấy ra đây nghe bản tin tiếng Anh của đài phát thanh? Tuyết thì vẫn đang rơi.
Kim Siêu chăm chú nhìn người đứng bên cột cờ, anh đã chạy đến gần hơn.
Cách vài mét, anh đã nhìn rất rõ.
Đó là một người toàn thân phủ đầy tuyết trắng.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất