Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 8

Chương 8
Bi Thương Vô Vọng

Đinh Thụ Thành mệt mỏi ngồi trước bàn, chiếc gạt tàn đặt trước mặt lổn nhổn chất đầy những đầu mẩu thuốc lá.
Đêm qua trực ban, anh đã đọc rất tỉ mỉ các tư liệu về hai vụ án mạng. Nhưng cho đến lúc tờ mờ sáng vẫn không thể lần ra một manh mối nào.
Đinh Thụ Thành day day hai bên thái dương đang căng nhức, cổ họng khô rát nóng ran. Anh cầm cốc trà đã nguội lạnh từ lâu, đứng dậy bước vào gian vệ sinh hắt bỏ.
Chưa kịp trở lại phòng làm việc, anh đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại lảnh lót vang lên. Không dám chậm trễ, anh rảo bước vào phòng, nhìn màn hình hiển thị. Sững sờ. Vì đó là số máy của phòng bảo vệ Đại học Sư phạm.
Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện?
Không nghĩ thêm gì nữa, anh ấn nút nghe. Chỉ sau vài câu của đầu dây bên kia, Đinh Thụ Thành mặt biến sắc, hét lên thất thanh: “Sao? Lại có người chết à?”
Mấy phút sau, một xe cảnh sát hú còi lao nhanh ra khỏi sân Sở công an thành phố. Vừa mới chạy lên mặt đường, điện thoại của Đinh Thụ Thành lại đổ chuông. Nghe xong, anh không nói một lời, ngồi yên trên xe, mắt nhìn ra trời tuyết đang rơi tơi bời bên ngoài cửa kính. Hồi lâu sau, anh ngoảnh sang người đồng nghiệp đang nhìn anh với ánh mắt dò hỏi, nói: “Không phải một, mà là hai.”
Khi Hình Chí Sâm đến nơi, thì các đồng nghiệp đến trước đã tổ chức phong tỏa hiện trường. Bên ngoài vành đai cảnh giới hai màu xanh trắng đan xen, là đám đông sinh viên kéo đến xem. Hình Chí Sâm chật vật lách qua đám đông bước vào, nhìn thấy Đinh Thụ Thành đang ngồi xổm, đăm đăm nhìn cảnh tuyết phủ đầy phía trước, và mấy cán bộ pháp y đang bận rộn với thi thể nữ đã được đặt ngay ngắn trên mặt đất.
Hình Chí Sâm bước đến vỗ vai Đinh Thụ Thành. Thụ Thành giật mình đứng phắt dậy cứ như người phải bỏng. Hình Chí Sâm chú ý đến ánh mắt đầy lo sợ hiếm thấy của Đinh Thụ Thành, Thụ Thành thẫn thờ nhìn anh mấy giây sau đó mới khẽ nói: “Lại có người chết, mà là những hai người.”
Hình Chí Sâm nhìn sang chỗ khác. Anh bực mình vì cấp dưới của mình lúc này sao lại tỏ ra quá yếu đuối. Lát sau hơi trấn tĩnh lại, anh ngoảnh sang hỏi một cảnh sát hình sự đang có mặt: “Tình hình ra sao?”
Anh này vắn tắt báo cáo quá trình: một sinh viên dậy sớm ra sân vận động chạy bộ phát hiện ra một thi thể nữ bị trói vào cột cờ, cậu ta lập tức chạy về báo cho phòng bảo vệ. Anh bảo vệ trực ban sau khi gọi điện cho Đinh Thụ Thành thì chạy ra đây để canh gác, phong tỏa hiện trường. Một cán bộ tính vốn cẩn thận, khi đi qua bên cổng phụ ở cạnh sân vận động, nhìn thấy một đống tuyết lù lù bên tường có vẻ khả nghi bèn bước đến xem, thì ra đó là một xác nam giới ở tư thế gục rũ xuống đã bị tuyết phủ kín.
Hình Chí Sâm nghe báo cáo xong, cau mày suy nghĩ, rồi hỏi: “Tình hình khám nghiệm hiện trường thế nào?”
Anh cảnh sát đáp rất nhanh: “Đang tiến hành khám nghiệm, nhưng…” Anh ta thoáng do dự: “Đoán rằng sẽ không tìm được đầu mối gì, vì tuyết quá dày, hầu như đã phủ kín tất cả.”
Cặp lông mày Hình Chí Sâm càng cau rúm lại. Anh nhìn sang Đinh Thụ Thành vẫn như kẻ mất hồn, đẩy vào lưng anh ta một cái.
“Nào, ta ra đó xem sao.”
Hiện trường có xác chết nam giới cũng na ná trong sân, một đám đông sinh viên đang đứng xem. Các nhân viên pháp y đã bắt đầu thu xếp đồ nghề. Một nhân viên pháp y vốn quen với Hình Chí Sâm bước lại xin anh điếu thuốc, rồi rít một hơi rất dài.
Hình Chí Sâm hỏi anh đã phát hiện được manh mối gì chưa, anh ta chỉ nói độc một câu ‘chấn thương cột sống rồi tử vong’, rồi im lặng. Sau khi rít thuốc lá một chập rồi vứt đầu mẩu thuốc lá xuống đất gí chân lên day day, anh ta mới ngẩng đầu lên nói: “Suốt bao năm qua tôi chưa từng gặp chuyện nào kỳ quái như lần này, chưa đầy ba tháng trời có bốn người chết…”
Anh pháp y đang định tiếp tục nói một lô một lốc thì nhận ra vẻ mặt đăm chiêu của Hình Chí Sâm, bèn nín lặng, bước sang bên hỗ trợ đồng nghiệp chuyển thi thể vào túi nilon.
Cảnh sát khiêng túi nilon đựng xác chết chuyển lên xe cứu thương đỗ ở gần đó. Xác chết có tư thế quỳ gục, lại bị đông cứng, nên cái túi có hình thù rất kỳ cục. Bước đến gần xe, các cảnh sát xua đám sinh viên đứng dãn ra để lấy lối đi, nhưng đám sinh viên chỉ im lặng và cũng không nhúc nhích.
Hình Chí Sâm nhìn đám đông, cảm thấy có vô số ánh mắt thiếu thiện cảm, không tin cậy đang tia vào mặt anh. Anh quay lại nhìn trưởng phòng bảo vệ Trần Bân, ngụ ý nhắc nhở Trần Bân có hành động duy trì trật tự. Trần Bân ngoảnh đi, sắc mặt lầm lì nặng trình trịch.
Bỗng trong đám đông vọng ra tiếng nói: “Thế là đã đi đời mấy mạng người rồi? Các anh làm ăn như thế à?”
Câu nói vừa dứt, đám đông lập tức xôn xao vô số lời phản đối và nguyền rủa. Khung cảnh đang im ắng bỗng biến thành ồn ào hỗn loạn.
Các cảnh sát bối rối nhìn Hình Chí Sâm, Hình Chí Sâm lại quay nhìn Trần Bân, Trần Bân thì nhìn đi nơi khác, im lặng, bất động.
Hình Chí Sâm nghiến răng đi lên, tay nắm một góc cái túi đựng xác, sải bước tiến đến trước mặt đám đông, nhưng họ vẫn đứng im không nhúc nhích. Một nam sinh vóc người cao lớn đứng chắn ngay trước mặt anh.
Anh ngẩng nhìn. Đó là một khuôn mặt đầy sức sống, nhưng dữ dằn vô lễ, những cơ mặt đang giật giật, ánh mắt không hề nao núng nhìn thẳng vào Hình Chí Sâm, nhịp thở của anh ta cũng càng gấp gáp. Cuối cùng, anh ta nhìn xuống, lặng lẽ né sang bên. ‘Phòng tuyến’ đã bị chọc thủng, đám đông sinh viên cũng tự động tránh ra nhường lối.
Hình Chí Sâm nhìn thẳng về phía trước, cùng mọi người đưa túi xác lên xe. Rồi anh cũng ra xe mở cửa xe, bước lên. Vừa định đóng cửa thì có một bàn tay đưa ra ngăn lại. Khuôn mặt Trần Bân bỗng xuất hiện ngoài cửa kính xe. Trần Bân im lặng nhìn Đinh Thụ Thành ngồi phía sau, rồi lại nhìn Hình Chí Sâm, dằn giọng: “Đã chết bốn người rồi, liệu bao giờ các anh mới phá được án?”
Hình Chí Sâm không trả lời, anh chỉ gỡ tay Trần Bân ra, rồi đóng sập cửa xe lại.
Trần Bân đứng nguyên tại chỗ hồi lâu nhìn theo xe cảnh sát chạy xa dần, anh có cảm giác đầu mình trống rỗng. Khi định thần lại, ý nghĩ đầu tiên của anh là mình phải ăn nói với nhà trường thế nào đây?
Anh uể oải quay người lại. Đám đông sinh viên vẫn đứng đó, xôn xao bàn tán. Trần Bân bỗng điên tiết nổi nóng.
“Đừng xúm xít ở đây nữa! Về mà ăn uống, rồi lên lớp cho nhanh đi!”
Các anh bảo vệ khác cũng bắt đầu xua đám đông tản đi. Nhưng cánh học trò vẫn đứng ì ra không thèm nghe. Sau một lúc ‘đối đầu’ lộn xộn, có ai đó bỗng hô lên: “Chúng ta đến phòng hành chính!” Thế là cả đám đông hò reo ủng hộ. Họ rút khỏi sân vận động, rảo bước về phía khu nhà hành chính.
Trần Bân đứng đờ ra, thầm kêu ca than thở. Ngăn cản họ hay mặc kệ họ, đều dở cả. Anh đành gọi các nhân viên bảo vệ chạy theo đám đông.
Khi đám đông sinh viên đang rất phẫn nộ chạy về phía khu nhà hành chính, thì một mình Phương Mộc trở về phòng ký túc xá.
Trong phòng đang ấm khí sưởi, nhưng Phương Mộc ngồi trên giường vẫn cảm thấy toàn thân run rẩy.
Anh cảm thấy sợ hãi.
Sáng nay, ai cũng có cảm giác sợ hãi. Lo sợ, liệu ngôi trường này còn tiếp tục có người chết nữa không, và sợ sẽ đến lượt mình.
Nhưng Phương Mộc sợ hãi, là sợ hãi chính mình.
Lúc đó Phương Mộc cũng đứng chen trong đám đông sinh viên và căng mắt nhìn về phía cột cờ, thấy các nhân viên pháp y đang gỡ thi thể cô gái ra khỏi cột cờ. Dù thân thể đã giá lạnh của cô gái bị đám tuyết dày phủ quanh, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một thân hình thướt tha thanh mảnh.
Đám đông nhỏ to bàn tán. Có người khẽ kêu lên kinh ngạc, có người thở dài thương tiếc, cũng có người nhìn dán mắt vào bộ ngực đã lạnh cứng, nhưng vẫn cao đầy của thi thể và cười cười ‘chẳng mấy tử tế’.
Phương Mộc cũng bị cái thi thể ấy thu hút. Dường như giữa nền sắc trắng mờ mờ đang nối liền trời và đất, mái tóc đen nhánh của thi thể cô gái lặng lẽ buông xuống, đuôi con mắt cô vẫn còn đọng mấy hạt băng đang phát sáng lung linh dưới ánh dương buổi sớm.
Người ta từ từ đặt cô ngay ngắn trên mặt đất đang phủ đầy tuyết, những mảng tuyết bám trên thân thể bắt đầu bong ra, một làn da trắng ngần đang chập chờn ẩn hiện.
Phương Mộc chầm chậm thở ra một hơi, trong lòng anh có một cảm giác an lành khó bề diễn tả.
Quá đẹp.
Ý nghĩ này bất chợt lóe ra trong óc anh như một tia chớp, Phương Mộc giật mình vì chính mình.
Tại sao mình lại có ý nghĩ này?
Anh ra sức lắc lắc đầu, gắng xua đuổi cái ý nghĩ kỳ quái ra khỏi bộ não. Nhưng anh càng cố sức thì hai chữ ‘quá đẹp’ lại càng rõ nét.
Quá đẹp.
Anh nghe thấy một âm thanh ngợi ca khác, phát ra từ đáy lòng.
Khi cái chết được bày ra trước mắt như một tác phẩm nghệ thuật, thì anh sẽ quên những điều gọi là con tim ngừng đập, hơi thở đã tắt, đồng tử đã dãn to, anh sẽ quên hết mọi đặc trưng dấu hiệu mà ai cũng sợ cũng ghét*. Thậm chí anh sẽ trầm trồ tán thưởng hình ảnh sứ giả áo đen* tay đang vung lưỡi hái trước mặt anh.
Hắn nói ‘hãy xem tác phẩm của ta’. Ngón tay khô héo của hắn thò ra khỏi ống tay áo thụng chỉ về phía pho tượng tuyết đang lặng lẽ đứng đó.
Bàn tay Phương Mộc dần nắm chặt lại.
Cái cảm giác nắm giữ sinh mệnh của người khác, chắc là rất hay?
Có lẽ đây là điều Phương Mộc cảm nhận được.
“Tránh ra, tránh ra, đừng vây lại nữa! Có gì hay ho mà xem?”
Tiếng quát tháo của cảnh sát khiến Phương Mộc bừng tỉnh. Anh vẫn đứng trên mặt tuyết giá lạnh, và có cảm giác bâng khuâng như mất đi một thứ gì đó. Nhưng nỗi sợ hãi càng sâu hơn cũng lập tức tràn đến với anh.
Mình làm sao thế này?
Phương Mộc không rõ mình đã ngồi như thế này trong phòng bao lâu, rồi mới cảm nhận ra mình đang run rẩy một cách đáng sợ.
Có cảm giác ướt và giá lạnh ở bàn chân. Anh cúi nhìn. Tuyết bám trên giày tan thành nước cộng với đất bùn, để lại trên sàn nhà những vệt lấm lem trông phát khiếp.
Anh đứng dậy bước ra trước bậu cửa sổ, cầm cái phích nước lên lắc lắc, rồi rót một cốc nước để qua đêm chỉ còn âm ấm.
Anh uống mấy hụm nước. Rồi chăm chú nhìn những dấu giày nguệch ngoạc bê bết trên sàn. Lát sau anh đưa mắt nhìn khắp lượt trong phòng.
Không hiểu sao lúc này mọi thứ đều như rất xa lạ. Mấy cái giường hai tầng véc-ni lở lói nham nhở, những cái chăn nhàu nhĩ, những tấm ảnh quảng cáo các ngôi sao thể thao, những đôi giày dép lộn xộn dưới gầm giường… hình như tất cả đã đổi khác từ lúc nào không biết.
Hay là, chính mình đã biến đổi khác đi?
Anh cảm thấy toàn thân cứng đơ, không khí nóng lúc mới bước vào phòng đã đi đâu cả rồi?
Tại sao… tại sao mình lại có thể cảm nhận ra… người ấy?
Báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi và hiện trường nhanh chóng được đặt trên bàn làm việc của Đinh Thụ Thành.
Người chết là Tống Phi Phi, quê tỉnh Cam Túc, nữ sinh năm thứ ba khoa Kinh tế Đại học Sư phạm. Khi được phát hiện, thi thể Tống Phi Phi không một mảnh vải, bị trói vào cột cờ phía tây nam của sân vận động, miệng bị nhét chiếc quần lót của chính cô. Ở hiện trường không tìm thấy áo quần nào khác của Tống Phi Phi. Kết quả khám nghiệm tử thi cho biết, màng trinh bị rách, nhưng là vết rách cũ, không có dấu hiệu chứng tỏ đêm hôm đó có quan hệ sinh lý. Thân thể nạn nhân không có vết thương rõ rệt, xét nghiệm huyết dịch cho thấy có thành phần Ether bám ở niêm mạc. Vì thế có thể sơ bộ nhận định Tống Phi Phi đã bị đánh thuốc mê, sau đó bị lột hết quần áo rồi trói ở cột cờ. Xem xét các vết hằn do bị trói, suy ra rằng nạn nhân đã có một khoảng thời gian phục hồi ý thức, nhưng không giãy giụa. Đêm hôm đó nhiệt độ xuống đến âm 24 độ, cho nên có thể nhận định nạn nhân bị chết rét.
Tình hình nam sinh tử vong thì hơi đặc biệt. Nam sinh tên là Giả Liên Bác, quê Hà Nam, cũng là sinh viên năm thứ ba khoa Kinh tế. Giả Liên Bác và Tống Phi Phi có quan hệ yêu đương. Khám nghiệm tử thi cho biết, da đầu nạn nhân có vết rách 3cm, ngờ rằng bị vật cứng thô đập vào đầu, nhưng không dẫn đến cái chết. Nguyên nhân trực tiếp gây tử vong là một tảng băng sắc cắm vào gáy, gây tổn thương cột sống. Ở hiện trường, nơi nạn nhân bị phát hiện là bên ngoài tường vây sân vận động. Tảng băng đang bám trên tường có dấu vết bị nứt vỡ. Có vẻ như nạn nhân chết do tai nạn bất ngờ. Tuy nhiên, đêm đó nhiệt độ xuống rất thấp, có thể nhận định rằng tảng băng đó bị lực tác động mạnh nên mới bị nứt vỡ. Các nhân viên đã lên các bậc thềm chỗ ngồi phía trên vị trí của nạn nhân để khám nghiệm, nhưng vì đêm trước tuyết rơi 11cm cho nên không phát hiện ra bất cứ manh mối nào có giá trị.
Đã tổ chức phỏng vấn điều tra, cả hai nạn nhân đều là người tỉnh khác, quan hệ xã hội tương đối đơn giản. Ở trường, họ đều có quan hệ tốt với các bạn cùng khoa, không có vấn đề thù oán với ai, cũng không có rắc rối gì về quan hệ nam nữ. Các bạn cùng phòng ký túc xá của hai người đều phản ánh Giả Liên Bác và Tống Phi Phi đang yêu nhau tốt đẹp, gần như ngày nào cũng gặp gỡ, đôi khi có ra ngoài xem phim qua đêm.
Cho nên, cảnh sát đã sơ bộ phác họa quá trình vụ việc diễn biến như sau: tối hôm đó đôi nam nữ này đã gặp nhau ở sân vận động, rồi lần lượt bị hung thủ khống chế tấn công và gây mê bằng Ether. Sau đó hung thủ lôi cô gái ra cột cờ phía tây nam, lột hết quần áo rồi trói vào cột cờ. Nam sinh bị đánh, nhưng đã tỉnh lại rồi chạy ra ngoài sân vận động, sau đó bị tảng băng rơi trúng (chưa rõ tại sao lại rơi) rồi tử vong.
Sở dĩ nhận định sân vận động vẫn là hiện trường thứ nhất, là vì sân vận động thường xuyên là nơi gặp gỡ của các đôi nam nữ. Ngoài ra, không thể có khả năng hung thủ đến khu vực khác trong trường để đồng thời khống chế hai sinh viên. Từ đây lại có được một kết luận khác: thời gian xảy ra vụ án là khoảng 10 giờ rưỡi tối, tức là sau khi các ký túc xá đóng cổng. Lúc này sân trường hết sức vắng vẻ, và là thời cơ rất thuận lợi để hung thủ gây án.
Tuy nhiên, cảnh sát hiện giờ chỉ có thể nắm được ngần ấy tình hình, vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn không thể làm rõ được.
Một là, hung thủ có phải người trong trường không?
Hai là, tại sao hắn lại sát hại hai người này?
Ba là, sau khi đã khống chế được họ, tại sao hắn phải tốn thì giờ và sức lực để trói cô gái vào cột cờ, bắt cô phải chết rét? Nguyên nhân dẫn đến tử vong của nam nạn nhân, là do tai nạn bất ngờ hay là do cố ý?
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cảnh sát quyết định điều tra bắt đầu từ điểm nghi vấn thứ nhất. Họ căn cứ vào khoảng thời gian xảy ra vụ án, trọng tâm điều tra loại trừ đặt vào những sinh viên đêm đó không trở về ký túc xá. Nếu hướng này không đạt kết quả, sẽ tổ chức điều tra những người ở ngoài trường, gần khu vực nhà trường.
Nhưng cũng chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Và cũng không lần ra một manh mối nào, hệt như hai vụ án mạng trước đó.
Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Đại học Sư phạm có 4 người chết. Chuyện này không chỉ lại dấy lên làn sóng xôn xao trong Đại học Sư phạm, mà còn khiến cho toàn dân thành phố phải quan tâm chú ý, khắp mọi phố phường ngõ ngách kháo nhau đủ các loại tin đồn. Thành ủy và chính quyền đều rất coi trọng vấn đề đang nổi cộm này, các lãnh đạo chủ chốt của Sở công an phải lên báo cáo tình hình với thành phố. Nghe nói, bí thư thành ủy cũng rất bức xúc. Các sếp ở Sở công an sau khi lần lượt bị trách mắng phê bình, bèn họp lại rồi quyết định đưa các vụ án mạng ở Đại học Sư phạm vào danh sách các vụ án hàng đầu cần huy động toàn lực lượng để điều tra, phá án. Hình Chí Sâm được giao nhiệm vụ trực tiếp phụ trách.
Toàn bộ chiến sĩ phân đội hình sự đều tạm ngừng không được nghỉ phép, Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi. Nhưng đã một tuần trôi qua mà họ vẫn không có được một chút tiến triển.
Vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ, động cơ gây án là gì?
Đây là vấn đề khiến cảnh sát phải đau đầu nhất. Với các vụ án mạng nói chung, nếu có thể xác định được động cơ gây án của hung thủ, thì công tác phá án sẽ có phương hướng cơ bản để hành động. Nhưng trong bốn vụ án mạng ở Đại học Sư phạm, cả bốn bị hại đều không chút liên quan gì với nhau. Ngoại trừ chi tiết họ đều tập trung ở Học viện pháp luật và Khoa kinh tế, các nạn nhân đều không có điểm chung nào về hoàn cảnh và quan hệ xã hội. Vì thế cảnh sát chưa biết nên bắt tay vào từ đâu, họ đành đặt trọng tâm ra bên ngoài, hy vọng sẽ tìm được một vài dấu hiệu gì đó. Nhưng đây lại là một nhiệm vụ hết sức phức tạp, rất ít có khả năng trong một thời gian ngắn lần tìm ra đầu mối.
Một vấn đề khác là: liệu có tiếp tục xảy ra chết chóc nữa không?
Đây là vấn đề khiến cả nhà trường và cảnh sát rất quan tâm. Mục tiêu của cảnh sát là phá án, còn mục tiêu của nhà trường là không để sự việc tương tự lại xảy ra. Vì thế, nhà trường gần như có loạn.
Hôm xảy ra vụ án mạng kép ở sân vận động, mấy trăm sinh viên đã kéo đến tụ tập trước khu nhà hành chính, yêu cầu ông hiệu trưởng và phòng bảo vệ ra nói chuyện cho rõ. Lúc đầu hiệu trưởng không chịu ra, chỉ để cho anh trợ lý và mấy ông hiệu phó đứng ra xoa dịu chống đỡ. Cánh sinh viên rất bất mãn với thái độ của nhà trường, tâm trạng họ càng thêm kích động, người kéo đến càng lúc càng đông. Cuối cùng, có đến gần hai ngàn người ngồi lỳ ở trước khu nhà hành chính, cùng hò reo hô khẩu hiệu.
“Chúng tôi muốn an toàn, chúng tôi cần phải sống!”
“Nhà trường không phải lò sát sinh!”
“Nhà trường bất lực, hiệu trưởng phải từ chức!”
Ngày hôm đó, việc dạy, học, và công tác hành chính của trường đều bị tê liệt. Một số giảng viên đứng tuổi nói rằng, dường như cả trường bỗng dưng trở về thời kỳ cách mạng văn hóa! Về sau, ông hiệu trưởng đành phải cùng với trưởng phòng bảo vệ Trần Bân đứng ra vỗ về đám đông sinh viên, cam kết sẽ tăng cường công tác bảo vệ, không để xảy ra vụ việc tương tự nữa, nhưng đám đông vẫn không chịu buông tha. Cho đến khi ông hiệu trưởng mái tóc bạc phơ phải đưa tay lên ngực nói: nếu lại có người chết nữa thì ông sẽ nhảy từ nóc khu nhà hành chính này xuống sân… đám đông mới nguôi cơn thịnh nộ rồi dần dần giải tán.
Sau đó nhà trường mở cuộc họp khẩn cấp, đưa ra quyết định thành lập Đội công tác trị an gồm phòng bảo vệ kết hợp với hội sinh viên nhà trường, họ được cấp một ô tô để tuần tra 24/24 trong trường. Đồng thời chấn chỉnh chế độ quản lý các ký túc xá thật chặt chẽ: đóng cửa ký túc xá sớm lên, tức 10 giờ tối, ai ra vào các khu nhà học tập đều phải cầm theo thẻ sinh viên, và phải rời khỏi đó lúc 9 giờ rưỡi tối. Cử thêm một nhân viên quản lý tăng cường cho các khu nhà học tập và ký túc xá, các quản lý được sử dụng dùi cui.
Thế là Đại học Sư phạm vốn yên bình bỗng biến thành ‘trại tập trung’ được canh phòng nghiêm ngặt.
Hễ tối đến, không khí ồn ã mọi ngày chẳng còn, mà trở nên nặng nề như cõi chết. Sinh viên đến phòng tự học cũng vắng dần. Một số cặp đôi không chịu nổi sự cô đơn, cũng chỉ có thể buổi tối ra gặp gỡ nhau chóng vánh rồi vội vã trở lại ký túc xá. Yêu đương dường như một sự mạo hiểm. Số người ở trong các phòng ký túc cũng không nhiều nữa, những sinh viên có gia đình ở ngay thành phố không chịu nổi không khí đầy áp lực, sau khi tan học họ liền trở về với gia đình.
Nhất là khu ký túc II từng xảy ra án mạng, các nam sinh vốn hay nói cười đùa cợt, dường như bỗng chốc trở nên chín chắn, trầm mặc ít nói, tâm trạng nặng nề. Sau giờ ‘giới nghiêm’, hành lang cũng không còn những tiếng cười nói oang oang và đùa nghịch trêu chọc nhau nữa, anh nào cũng rón rén nhẹ chân nhẹ tay, như sợ làm phiền đến một âm hồn nào đó đang du ngoạn trong khu nhà này. Trong khu vệ sinh, thỉnh thoảng có ai lỡ tay đánh rơi cái chậu rửa mặt hoặc cốc nước đánh răng, đều khiến người khác giật mình kêu lên hoặc nhìn lại bằng ánh mắt sợ hãi.
Chị quản lý Tôn Mai cũng ngày càng nặng nề căng thẳng. Khu ký túc nam sinh số II này chỉ có một nữ nhân viên quản lý, nhà trường bèn cân nhắc rồi điều động bổ sung Đường Đức Hậu ở khu nhà hành chính đến cùng làm. Cả hai phối hợp làm được vài ngày thì Tôn Mai báo cáo lên nhà trường yêu cầu đổi người khác. Lý do là: chị góa chồng, Đức Hậu góa vợ, ngày ngày đối diện với nhau e người ta xì xào. Nhưng nhà trường đang thiếu nhân lực nên không đồng ý, nói rằng sẽ điều Tôn Mai sang quản lý khu ký túc khác; nhưng Tôn Mai không chịu, nói là chị công tác ở khu II này đã quen. Rốt cuộc Tôn Mai cũng không đòi phải đổi người khác nữa. Tuy nhiên, hình như Tôn Mai vẫn còn ấm ức, chị suốt ngày sa sầm nét mặt, thái độ đối với sinh viên cũng ngày càng chẳng ra sao. Trước đây, cậu học trò nào vi phạm kỷ luật, chỉ cần ‘xin’ với Tôn Mai mấy câu là xong, nhưng bây giờ thì khác, hễ phát hiện ra cậu nào mắc lỗi thì Tôn Mai nổi giận đùng đùng. Cánh học trò vẫn gọi Tôn Mai là cô Mai, nhưng sau lưng họ gọi chị ta là Mai hắc xì dầu.
Quản lý Đường Đức Hậu quan hệ với cánh sinh viên khá tốt, anh ta ưa tiếp cận với các nam sinh, ngồi tán gẫu, hút thuốc. Cũng vì thế mà các sinh viên càng ghét Tôn Mai.
Một buổi tối Phương Mộc đến lớp để ôn tập chuẩn bị thi tiếng Anh cấp độ 6, khi nhìn đồng hồ thì đã gần 10 giờ tối, anh cuống quýt thu xếp sách vở rồi chạy về khu ký túc xá.
Trước đó, các ký túc xá đã khóa cổng, nên lúc này sân trường vắng tanh. Phương Mộc chạy mải miết, và chợt nhớ đến không khí vui vẻ mọi ngày: những người bạn cùng phòng vui vẻ bên nhau đùa nghịch, ca hát… hình như đó là những ngày xa lắc xa lơ. Thế mới biết, có những thứ mà ta cho là bình thường xuất hiện trong cuộc sống, đã trôi đi thì không thể níu kéo trở lại được nữa.
Cái cảm giác này khiến anh bùi ngùi thương cảm, nó vượt lên trên cả nỗi sợ hãi khi phải đi đêm một mình.
Khu ký túc II đã ở phía trước không xa, lúc đi gần đến nơi, Phương Mộc nhìn thấy Tôn Mai chuẩn bị đóng cổng, anh vừa chạy lên vừa gọi ‘khoan đã’. Nhưng cổng đã ‘xịch’ đóng sập lại.
“Cô Mai, cháu ở phòng 352, mở cho cháu vào!”
Bên trong, Tôn Mai nhẩn nha nói: “Mấy giờ đóng cổng, có biết không?”
“Biết ạ! Hôm nay cháu có chút việc nên hơi lỡ giờ, cô cho cháu vào với, cháu xin hứa lần sau không thế này nữa.”
“Anh thích về lúc nào thì về chắc? Nhà trường đã có quy định rồi biết không? Bây giờ tôi mở cho anh vào, phòng bảo vệ sẽ trừ lương của tôi, anh có đền cho tôi được không?”
Phương Mộc nài nỉ: “Cháu biết lỗi rồi, cô bỏ qua cho cháu lần này, cô ơi?”
Tôn Mai phớt lờ không nói gì nữa.
Phương Mộc tiếp tục gọi, nhưng bên trong vẫn không có hồi âm. Phương Mộc hơi điên tiết, vừa định nói toáng lên thì cửa mở, Ngô Hàm ra, bảo Phương Mộc chạy vào cho nhanh.
Phương Mộc lách vào, khẽ hỏi: “Hôm nay cậu trực ban à?”
“Ừ! Mau lên gác đi!”
“Cảm ơn Tam ca.” Phương Mộc nhìn Tôn Mai đang xị mặt đứng bên, anh không dám ho he, vội chạy ào lên cầu thang.
Tất cả đang im phăng phắc. Phương Mộc đi một mạch lên tầng 3, bước đến cửa phòng 352, đẩy cửa. Bên trong đã chốt chặt.
“Tam đệ phải không?” Giọng anh cả từ trong vọng ra.
“Mở cửa đi, tôi Lục đệ đây!”
“Chờ nhé.”
Nghe thấy tiếng xuống giường, xỏ dép lê. Mấy giây sau, cửa mở. Anh cả chỉ mặc quần đùi, hai tay ôm vai rồi quay về giường.
Phương Mộc hơi bức xúc, hỏi: “Sao khóa cửa sớm thế?”
Anh cả vừa chui vào chăn vừa nói: “An toàn vẫn hơn. Sao giờ mới về? Tôi cứ tưởng cậu về nhà rồi.”
Phương Mộc đặt cặp sách lên giường, giọng nói vẫn xen lẫn nhịp thở mạnh.
“Ngồi học bài, hơi muộn. Đồ khỉ Tôn Mai suýt nữa cấm cửa tôi.”
Mấy người đều cười khúc khích: “Bị Mai hắc xì dầu mắng mỏ à?”
“Không. Nhưng cô ấy quyết không mở cổng, may mà hôm nay Tam ca trực ban.”
“Hôm nay Tam đệ cũng nhắc mọi người nên về cho sớm, nếu về muộn có thể sẽ bị phạt.”
“Khốn kiếp!” Ngũ đệ ném quyển sách trong tay xuống giường: “Trường học cái con khỉ! Chẳng khác gì trại tập trung.”
Mọi người lại lầu bầu oán trách, Phương Mộc cũng nguyền rủa mấy câu, rồi nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ tắt đèn, anh vội cầm các thứ đi đánh răng rửa mặt.
Ngoài hành lang, đèn sáng nhờ nhờ, rất yên tĩnh. Nhìn khu bồn nước xa xa trước mặt, Phương Mộc thấy sờ sợ. Có lẽ chút ánh sáng yếu ớt ở đó hắt ra đã cho anh một chút can đảm, sau mấy giây lưỡng lự, Phương Mộc bước đi.
Vào khu bồn nước, anh mới nhận ra mình sợ sệt là không cần thiết. Vì trong này đang có một nam sinh.
Cậu ta đang tựa vào tường, tay cầm cuốn giáo trình Anh văn lẩm nhẩm đọc. Nghe thấy có người bước vào, cậu ngẩng đầu lên.
Phương Mộc nhận ra đó là Vương Kiện, sinh viên học kỳ này mới đến.
Nói Vương Kiện là sinh viên mới, vì cậu vốn học ở lớp Cơ Địa, thi học kỳ trước không đạt nên bị loại, rồi chuyển sang lớp của Phương Mộc. Tuy đã vào lớp này mấy tháng, nhưng Vương Kiện vẫn ở phòng cũ, cậu ta thường cặm cụi đi đi về về, rất ít tiếp xúc với các anh em lớp này. Gần như hễ nhìn thấy Vương Kiện thì cậu ta đều đang mải học bài.
“Sao cậu lại đến tận đây?” Phương Mộc nhớ rằng phòng cậu ta ở tận đầu kia của hành lang, bên đó cũng có khu bồn nước.
Vương Kiện ngẩng đầu nhìn, nhưng không nói gì.
Phương Mộc bị tẽn tò, chỉ nhích mép, rồi bắt đầu đánh răng.
Hẳn là Vương Kiện định học rất khuya, vì sau giờ tắt đèn thì chỉ có khu vực này còn đèn sáng. Phương Mộc nhìn lên ngọn đèn điện 15w, nghĩ bụng, ánh sáng ở đây quá yếu. Và, ở đây rất ẩm ướt, lại không có chỗ ngồi.
Nghĩ đến đây, anh nhìn sang Vương Kiện, không nén được phải hỏi: “Điều kiện ở đây, cậu chịu nổi không?”
Vương Kiện gập luôn sách lại quay người đi ra, cũng chẳng thiết nhìn Phương Mộc.
Hừ! Nhiệt tình quá là dại. Phương Mộc lẩm bẩm, rồi tiếp tục đánh răng. Thế rồi… anh bỗng cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Vương Kiện lãnh đạm thật, nhưng cũng giúp anh có thêm chút can đảm, bây giờ cậu ta đi mất chỉ còn lại một mình Phương Mộc, anh bắt đầu thấy sợ, vội vàng nhanh tay đánh răng, rửa mặt quấy quá rồi bước vội ra khỏi khu bồn nước.
Về đến trước cửa phòng 352, anh mới bước chậm lại. Nhìn sang phòng 351 đối diện, thấy đèn tắt tối om, mặc dù chưa đến giờ tắt đèn. Phòng 351 có sáu người, ngoại trừ Chu Quân đã chết và đại ca Tôn Khánh Đông là người tỉnh xa, bốn người còn lại có gia đình ở thành phố này gần đây sau khi tan học đều trở về nhà với gia đình. Tôn Khánh Đông không dám ngủ một mình, cậu ta sang phòng khác ngủ nhờ.
Cửa phòng 351 đóng im ỉm. Anh chàng còm nhom hay quậy đã ở phòng này ba năm trời, mọi ngày vào giờ này cậu ta hay chạy sang các phòng khác xin nước nóng, ba hoa tán phét, trêu chọc mọi người… nhưng giờ đây cậu ta đã biến thành nắm tro nhẹ tênh, nằm trong một cái bình sứ đặt ở nơi xa xôi ngàn dặm.
Phương Mộc xoay người lại, bước vào phòng mình.
Ngần ấy người chết, khiến Phương Mộc bùi ngùi, bi thương trong vô vọng.
Trong phòng hết sức yên tĩnh, gần như chẳng ai nói gì, người thì đang lim dim mắt, người thì đang đọc sách, ngay động tác giở sách cũng rất rón rén nhẹ tay.
Không khí nặng nề cũng lan sang Phương Mộc. Anh rất nhẹ nhàng cởi quần áo rồi chui vào chăn. Nằm mãi hồi lâu vẫn không có cảm giác buồn ngủ.
Phương Mộc nhìn đồng hồ, còn hơn 10 phút nữa mới đến giờ tắt đèn, anh bèn ngồi dậy, xuống giường, nhấc hai quả tạ tay ở gầm giường ra làm mấy động tác vận động cơ ngực.
Kể từ sau khi siết chặt quản lý, các nam sinh đều trở về phòng từ sớm, nhàn rỗi phát chán. Thế rồi, tập thể dục trong phòng dần trở thành trào lưu trong khu ký túc II, để giải buồn, và cũng để tăng khả năng tự vệ khi gặp bất trắc. Phương Mộc cũng mua một đôi tạ tay, nhưng đúng là anh không giỏi cái món này, chỉ sau một lúc tập anh đã thấy mỏi nhừ không kham nổi.
Phương Mộc đang thở phì phò thì Ngô Hàm đẩy cửa bước vào, nhìn dáng vẻ vất vả của Phương Mộc, Ngô Hàm bật cười.
“Cậu cũng chơi thứ này à?”
Giọng Ngô Hàm nhẹ nhõm, cậu không cảm thấy không khí trầm lắng của căn phòng. Chút ‘xúc tác’ Ngô Hàm đã khiến căn phòng thiếu sinh khí này bừng tỉnh, mọi người bắt đầu ló mặt ra.
Ngô Hàm cầm đôi tạ tay của Phương Mộc: “Chà chà! Khá nặng đấy! Chắc phải 5 cân?” Cậu phỏng đoán.
“Đúng!” Phương Mộc lau mồ hôi trán: “Tam ca thử vài chiêu đi?”
“Phương Mộc đọ với Tam ca sao nổi? Tam ca vốn quen làm việc nhà nông, về sức lực, thì không ai ở đây địch nổi cậu ấy!” Chúc Tứ đệ chêm vào một câu.
Ngô Hàm cười hề hề, nâng tạ vài lần, rồi trả lại Phương Mộc: “Hôm nay tạm giữ thể diện cho cậu. Hôm khác Tam ca sẽ cho cậu được mở rộng tầm mắt.”
Phương Mộc giơ quả tạ lên giả vờ định đánh, Ngô Hàm đẩy vào ngực Phương Mộc một cái khiến anh loạng choạng bước lùi lại. Mọi người cười ồ lên, nhân lúc đó Ngô Hàm cầm vội quyển sách trên giường rồi nhanh chân chạy ra cửa, cậu ta ngoái lại buông một câu: “Trông còm nhom thế kia mà đòi đọ với tớ à?”
Phương Mộc đuổi theo không kịp, mỉm cười: “Cậu là gã đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nghe chưa?”
Mấy phút đùa vui đã khiến tâm trạng Phương Mộc khá hơn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất