Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 92: Thuốc ức chế virus tăng cường

Chương 92: Thuốc ức chế virus tăng cường

Có điều ăn cái gì còn có thể cố được, nhưng ngủ thì không, nên Viên Mục Dã nằm trên giường, cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ... nhưng ép mình đi ngủ không đơn giản như ép mình ăn. Vừa nhắm mắt cậu đã nhìn thấy ánh mắt giống hệt của Đoàn Phong kia.
Hắn là ai? Hắn và Đoàn Phong có quan hệ như thế nào? Tại sao trong cắn nhà số 54 lại còn sót lại từ trường tư duy của hắn? Từng vấn đề cứ lần lượt lặp lại trong đầu Viên Mục Dã, khiến cậu mãi không ngủ được.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, Viên Mục Dã cảm thấy mình đã lơ mơ ngủ thiếp đi... nhưng cậu nhanh chóng bị một cơn ác mộng dựng dậy. Trong nháy mắt tỉnh lại, Viên Mục Dã cảm thấy tim mình đập dồn dập, không giống tốc độ tim đập của người bình thường.
Viên Mục Dã ngồi trên giường một lúc lâu, nhịp tim mới dần ổn định lại, nhưng toàn thân cậu đã đầy mồ hôi. Viên Mục Dã luôn cho rằng mình là người ngay thẳng nên ít khi gặp ác mộng, thế nhưng ác mộng khi nãy quá mức chân thật, nên mới khiến cậu tỉnh lại rồi mà vẫn còn sợ hãi thế này.
Trong mơ, cậu thấy da mình đang bắt đầu thối nát bong ra từng mảng lớn, cậu muốn cầu cứu thì nhìn thấy Đoàn Phong đang cầm dao chuyên dụng đi về phía mình... Giống hệt như những gì đã từng diễn ra, Đoàn Phong không những không cứu cậu, lại còn lộ ra ánh mắt khiến người khác sợ hãi.
Viên Mục Dã sợ hãi không ngừng chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn nằm trên bàn giải phẫu, bị Diệp Dĩ Nguy phanh ngực mổ bụng... Điều khiến Viên Mục Dã kinh hãi nhất là, trong giấc mơ, tất cả những người mà cậu quen biết đều trở nên vô cùng lạ lẫm, mỗi một người trong số họ đều muốn dồn cậu vào đường chết.
Viên Mục Dã không biết tại sao mình lại mơ giấc mơ như vậy, có lẽ đây chính là nỗi sợ hãi ở sâu trong lòng cậu! Mặc dù bên ngoài cậu tỏ ra như không có bạn bè cũng không sao, nhưng trên thực tế ở trong lòng cậu, thứ cậu quan tâm nhất lại chính là những thứ mà cậu tỏ ra không quan tâm đến.
Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng Viên Mục Dã đã dẫn Kim Bảo ra khỏi cửa, khiến cho nó còn tưởng rằng cậu chủ định dắt mình đi trốn!
Không ngờ một người một chó vừa mới đi dạo được một vòng, Viên Mục Dã đột nhiên nhận được tin nhắn, nội dung là Đoàn Phong bảo cậu từ hôm nay trở đi một ngày ba bữa ăn ở đơn vị, còn nói lát nữa sẽ đến đón cậu.
Không phải Viên Mục Dã không hiểu dụng ý của Đoàn Phong, có lẽ anh ta sợ cậu ở nhà một mình không chịu cơm nước tử tế, cho nên mới bắt cậu ngày ba bữa ăn ở nhà ăn của đơn vị...
Thật ra Viên Mục Dã cảm thấy Đoàn Phong hoàn toàn không cần phải làm như vậy, cái thứ thức ăn dinh dưỡng kia cũng không khó làm, chỉ cần không phải đồ đần thì có thể tự làm ở nhà được, cần gì phải đến đơn vị ăn?
Nhưng không biết vì sao, gần đây Viên Mục Dã rất khó từ chối ý tốt của người khác, có đôi khi cậu còn hưởng thụ cảm giác có người quan tâm mình này... Một người lớn lên trong cô độc, kiểu gì cũng sẽ không tự chủ được mà dựa vào những nơi ấm áp.
Bởi vì sợ Trương Khai không đón được, cho nên Viên Mục Dã đành mang theo Kim Bảo về sớm, nhưng con chó này có vẻ không vui, vì mới đi được một chút. Sau khi về Viên Mục Dã đành phải bù cho nó một hộp thức ăn cho chó.
Lúc Trương Khai đến đón Viên Mục Dã, cậu khéo léo biểu thị rằng mình có thể tự nấu canh dinh dưỡng ở nhà, không nhất thiết phải để Trương Khai đến đón mình tới đơn vị ăn.
Kết quả Trương Khai cong môi nói: “Một người ăn cơm thì có gì ngon? Mọi người cùng nhau ăn, cho dù đồ ăn có khó ăn thế nào cũng thấy như mỹ vị.”
Viên Mục Dã nhướng chân mày: “Cậu chê đồ ăn đầu bếp Lưu nấu không ngon?”
“Đương nhiên không phải như vậy, tôi chỉ đang lấy ví dụ thế thôi...” Trương Khai vội vàng giải thích.
Lúc Viên Mục Dã và Trương Khai đi vào trong phòng ăn mới thấy mọi người đều đang chờ họ, nói chính xác hơn thì là đang chờ Viên Mục Dã, bởi vì nếu như Trương Khai không đi đón cậu, thì mọi người đã ăn lâu rồi.
“Viên lại đây, đang chờ cậu...” Đại Quân nhiệt tình nói.
Trương Khai khó chịu: “Vậy em ngồi đâu?”
Đại Quân bất đắc dĩ nói: “Nhanh ngồi xuống đi, đói bụng còn để ý nhiều thứ thế...”
Trương Khai liên tục vừa lắc đầu vừa cảm thán: “Đúng là đồng nhân không đồng mệnh!”
Viên Mục Dã đang định giải thích thay Đại Quân thì thấy Hoắc Nhiễm nói với mình: “Anh đừng để ý đến anh ta, anh ta chỉ nói đùa thôi.”
Trương Khai cầm đũa gõ một cái lên đầu Hoắc Nhiễm: “Ai mới là anh cậu hả?”
Hoắc Nhiễm bị đập đang định đánh lại thì đúng lúc đầu bếp Lưu bê đồ ăn sáng vào, hai anh em họ mới dừng lại. Viên Mục Dã nhìn bữa sáng của họ có sữa đậu nành, có quẩy, có bánh bao, có cả cháo.
Nếu như là trước đây, đó thực sự là bữa sáng mà Viên Mục Dã thích nhất, nhưng hôm nay cậu không có tâm trạng nào để ăn. Cuối cùng canh dinh dưỡng của Viên Mục Dã được bê lên, mấy người kia nhìn thoáng qua bát canh đen sì thì đều nhếch mép.
Viên Mục Dã nhìn thấy nhưng chỉ cười mà không nói gì, cầm thìa uống hết hớp này đến hớp khác.
Sau khi ăn sáng xong, Đoàn Phong dẫn Viên Mục Dã đến phòng thí nghiệm trên tầng hai, tổng giám đốc Lâm cùng một người trẻ tuổi đang chờ ở đó. Sau đấy cậu mới biết, bọn họ đến vì muốn tiêm thêm cho cậu một mũi thuốc ức chế virus tăng cường. Hơn nữa, sau này cứ cách một thời gian nhất định sẽ phải tiêm một mũi nhắc lại, như vậy mới có thể đảm bảo virus trong người Viên Mục Dã không phát bệnh.
May mà lần này không cần đâm thẳng vào tim, đến giờ Viên Mục Dã vẫn không thể quên được cảm giác khi Hoắc Nhiễm đâm mũi kim đó vào tim mình, thực sự là con mẹ nó quá đau. Nếu như cứ định kỳ phải trải qua một lần đau đớn như thế, thì không bằng cứ giết luôn cậu đi cho xong.
Viên Mục Dã nhìn thứ thuốc màu xanh nhạt đang từ từ truyền vào cơ thể mình, trong lòng cậu không có một chút vui mừng nào. Nếu như sau này cứ định kỳ tiêm một lần, vậy có phải nghĩa là cả đời mình sẽ phải phụ thuộc vào thứ này không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Viên Mục Dã đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh dường như có biến đổi, cậu cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng hơn, cảm giác này quá kỳ lạ. Người đầu tiên phát hiện vấn đề chính là Đoàn Phong, anh ta nhận ra gương mặt của Viên Mục Dã đỏ hơn bình thường, ánh mắt mơ màng, giống như uống rượu say vậy.
Nhưng Đoàn Phong biết Viên Mục Dã thuộc dạng ngàn chén không say, hơn nữa bữa sáng cũng không có rượu.
“Tổng giám đốc Lâm, anh xem hình như Tiểu Viên có điểm không bình thường?” Đoàn Phong kéo tiến sĩ Lâm vẫn đang nhìn dụng cụ sang.
Tiến sĩ Lâm vội vàng đến kiểm tra Viên Mục Dã, thấy tình trạng của cậu đúng là không bình thường.
“Tiểu Viên, bây giờ cậu thấy thế nào?” Tiến sĩ Lâm hỏi nghiêm túc.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất