Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 93: Lần nữa phạm án

Chương 93: Lần nữa phạm án

Giọng nói của tiến sĩ Lâm như từ nơi xa truyền đến, Viên Mục Dã nghiêng tai nghe mãi mới nghe rõ, thần trí không tỉnh táo, cậu ú ớ nói: “Không có chuyện gì, chỉ thấy... thấy hơi hưng phấn, muốn đi hát karaoke!”
Sắc mặt Đoàn Phong trầm xuống: “Có phải phiên bản thuốc ức chế này có vấn đề không?”
Tiến sĩ Lâm lập tức vỗ ngực cam đoan: “Chắc chắn không vấn đề gì, có điều vì lần đầu tiên sử dụng nên có lẽ liều lượng chưa chuẩn xác, lần sau điều chỉnh giảm bớt đi một chút chắc sẽ không xuất hiện tình trạng này nữa.”
“Vậy bây giờ làm thế nào? Tình trạng này của Tiểu Viên không kéo dài mãi chứ?” Đoàn Phong hơi tức giận.
Tiến sĩ Lâm kiểm tra lại cho Viên Mục Dã, sau đó thở dài: “Không đâu, sau mấy tiếng nữa sẽ hết thôi, yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ ở đây cả ngày, có chuyện gì sẽ kịp thời cấp cứu.”
Dường như Đoàn Phong không tin tiến sĩ Lâm cho lắm, mặt anh ta vẫn nặng nề, đến tận khi Viên Mục Dã đứng dậy, anh ta mới bước lên đỡ Viên Mục Dã và hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Viên Mục Dã lắc đầu, một lúc sau cậu nói với Đoàn Phong: “Tôi muốn hát, đi, đội trưởng Đoàn, chúng ta đi hát đi.”
Đoàn Phong sầm mặt nhìn về hướng tiến sĩ Lâm, anh ta nói: “Được, hôm nay tổng giám đốc Lâm cho toàn bộ nhân viên số 54 nghỉ một ngày, chúng ta cùng đi hát!”
Ngày hôm đó thực sự là một cơn ác mộng với tất cả mọi người ở số 54, không ai trong bọn họ có thể tưởng tượng được một người luôn nhã nhặn như Viên Mục Dã lại hát khó nghe như thế... Thực sự là ma âm nghe một lần cả đời không quên.
May mà sau đó Viên Mục Dã cũng không nhớ những chuyện đã xảy ra, bởi vì đến hai giờ chiều phản ứng của thuốc lên đến đỉnh điểm, sau đó thì cậu ngủ một giấc đến tận tối.
Lúc ăn cơm tối, Viên Mục Dã cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình hơi kỳ lạ, định hỏi bọn họ có chuyện gì, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Có điều từ sắc mặt của Đại Quân thì rõ ràng là bọn họ đều đang nhịn cười.
Trong vòng một ngày sau khi tiêm thuốc ức chế virus tăng cường, Viên Mục Dã gần như không muốn ăn gì cả, ngay cả canh dinh dưỡng mà tiến sĩ Lâm đặc biệt phối hợp cho cậu cũng không nuốt nổi... Cả người cậu vẫn chìm trong tác dụng phụ của thuốc ở mức nghiêm trọng, may mà đến hôm sau thì cảm giác này dần dần biến mất.
Tình huống này theo giải thích của tiến sĩ Lâm là vì lần đầu dùng cho người, nên liều lượng tính toán chưa chuẩn, đồng thời anh ta cũng cam đoan lần sau chắc chắn không xuất hiện tình trạng như vậy nữa. Mặc dù tiến sĩ Lâm cứ luôn cam đoan thề thốt, nhưng trong lòng Viên Mục Dã cũng không tin lắm, hiện giờ cậu luôn cảm thấy tiến sĩ Lâm còn không đáng tin cậy bằng Đoàn Phong.
Hai ngày tiếp theo không có việc gì, nhân viên số 54 đều rảnh rỗi đến mức ườn cả người, Viên Mục Dã vẫn luôn đọc lại hồ sơ các vụ án cũ, muốn nhanh chóng thích ứng với tính chất công việc ở số 54.
Trưa hôm nay, Viên Mục Dã đột nhiên nhận được điện thoại của Từ Lệ, anh ta nói là muốn hẹn gặp cậu một chút. Viên Mục Dã sợ anh ta hẹn mình ăn cơm, nên chủ động đề nghị đến nói chuyện ở một quán trà.
Vừa gặp mặt Từ Lệ đã nhìn chằm chằm Viên Mục Dã từ đầu đến chân, khiến cậu không thoải mái...
“Sao thế? Trên mặt tôi có vết bẩn à?” Viên Mục Dã nghi ngờ hỏi.
Từ Lệ lắc đầu: “Không, có điều tôi cảm thấy cậu có gì đó khang khác trước đây?”
Viên Mục Dã cười: “Làm gì có? Hay là do tôi lại cao lên rồi?”
Từ Lệ bật cười: “Nghĩ cái gì thế, cậu đã cao thế rồi còn cao lên cái gì nữa, cậu đúng là không sợ dài lưng tốn vải sao?”
Lúc này phục vụ bưng lên cho bọn họ một bình Đại Hồng Bào, còn như có ý muốn ở lại châm trà cho bọn họ. Từ Lệ thấy vậy liền nói với cô ta: “Nơi này không cần phục vụ, cảm ơn!” Nhân viên phục vụ lập tức hiểu chuyện đi ra.
Thời gian Viên Mục Dã quen Từ Lệ không ngắn, nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ chỉ liên quan đến công việc chứ không có chuyện cá nhân, cho nên Viên Mục Dã biết hôm nay Từ Lệ hẹn mình ra đây nhất định là có chuyện.
Từ Lệ uống một ngụm trà rồi nói: “Công việc mới thế nào? Có thuận lợi không?”
“Cũng tạm được, có điều có nhiều chuyện trước kia chưa từng gặp phải, muốn nắm chắc cũng phải mất một thời gian thích ứng.” Viên Mục Dã thành thật trả lời.
Từ Lệ gật đầu: “Vậy thì tốt rồi... Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy việc cậu rời khỏi cục cảnh sát là một tổn thất của cục, hơn nữa vụ án đó có rất nhiều điểm đáng ngờ, trong cục quyết định hơi vội vàng.”
Thấy Từ Lệ nhắc đến vụ án Lý Tử Y, sắc mặt Viên Mục Dã thay đổi, nhưng cậu nhanh chóng bình thường trở lại: “Đừng nói đến chuyện này nữa, hôm nay đội trưởng Từ hẹn tôi có phải có chuyện không?”
Đây là vụ án đã làm vận mệnh của Viên Mục Dã thay đổi, hơn nữa đến nay vẫn bị một màn sương dày đặc bao phủ, cho nên trong lòng Viên Mục Dã, nó đã trở thành một gút mắc không thể xóa bỏ, có lẽ chỉ có tìm được chân tướng sự việc mới có thể khiến Viên Mục Dã dũng cảm đối mặt với nó.
Từ Lệ cười bảo: “Chúng ta đã không còn là đồng nghiệp nữa, cậu không cần gọi tôi là đội trưởng Từ nghe xa cách như vậy, cứ gọi tôi là anh Từ được rồi!”
Từ Lệ đã nói như thế, Viên Mục Dã đương nhiên không tiện cố ý kéo giãn khoảng cách, bèn cười một tiếng và gọi: “Anh Từ...”
Sau đó Từ Lệ không nói linh tinh nữa, mà nói thẳng ý định hôm nay của mình: “Tên Sứ giả nhà trời lại gây án...”
Trong lòng Viên Mục Dã trầm xuống, lúc trước cậu cũng từng nghĩ kẻ tự xưng là “Sứ giả nhà trời” này sẽ không dễ dàng thu tay lại, chỉ là cậu không ngờ hắn lại gây án tiếp sớm như vậy.
Viên Mục Dã trầm giọng hỏi: “Cụ thể là có chuyện gì xảy ra?”
Sau đó Từ Lệ kể chi tiết vụ án trong tay anh ta cho Viên Mục Dã nghe...
Buổi sáng hai ngày trước, khi trời còn tờ mờ sáng, bảo vệ họ Ngô và họ Triệu của khu chung cư Kim Tử Kim đang chuẩn bị giao ca, theo thông lệ họ đi tuần tra quanh khu chung cư một lần, sau đó chuẩn bị bàn giao cho đồng nghiệp trực ca ngày rồi về nhà.
Không ngờ hai người họ vừa mới đi gần đến tòa B15 thì nghe thấy một tiếng “bịch”... Bởi vì khi đó trời vẫn đang tờ mờ sáng, ánh sáng yếu ớt, lại thêm mấy ngày nay nhiệt độ xuống thấp, buổi sáng quanh khu chung cư còn bị sương mù bao phủ, cho nên tầm nhìn rất thấp.
Sau khi hai người nghe thấy âm thanh kỳ lạ kia, thì lập tức đi về hướng phát ra âm thanh, kết quả chưa đi được mấy bước họ đã ngửi thấy mùi máu tươi lan tràn trong không khí giống như người ở quê đang mổ lợn vậy.
Nhưng đây là thành phố, hơn nữa còn là khu chung cư tương đối cao cấp, cho nên nhất định không thể có người thịt lợn được.
Lúc đó, ông Ngô còn nói với ông Triệu: “Có phải có người dậy sớm giết gà không?”
Ông Triệu lắc đầu nói: “Không thể nào, ở khu chung cư này là những người thế nào chứ, làm gì có ai dậy sớm giết gà! Với lại, tôi ngửi mùi này cũng không giống giết gà... giết một con gà thì mùi máu không thể nồng như thế này được?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất