Chương 122: Đại sư huynh, huynh gạt ta 1
Giá trị nhan sắc của hai người còn đó, khác biệt duy nhất chính là khí chất, khí chất của Diệp Lạc giống như kiếm tiên trên trời, không ăn khói lửa nhân gian, Trương Hàn thì càng giống người đọc sách, nho nhã hiền hòa, mỗi một hành động việc làm đều khiến người ta có cảm giác như tẩm gió xuân.
Nếu để hai người không có tóc, vậy bọn họ đánh chết đều không muốn.
“Sư đệ à, tóc không có thì không có, tu hành quan trọng, có thể tu hành mới là quan trọng nhất, tóc gì đó, đều không quan trọng.”
Diệp Lạc vỗ bả vai Tô Càn Nguyên, khuyên bảo đối phương.
“Đại sư huynh, ta vẫn luôn hiểu rõ, ta vốn không thèm để ý tóc, tu hành mới là quan trọng nhất, chỉ cần thực lực của ta đủ mạnh, đến lúc đó lại có người nào nói ta không có tóc? Dám nói vậy thì ta cho kẻ đó một quyền!”
Tô Càn Nguyên híp mắt, hiểu rõ đạo lý cứng rắn ở thế giới này.
Thực lực làm vương, chỉ cần lão ta có thực lực, người nào dám nói lão ta không có tóc.
Có người dám nói, vậy thì lão ta cho một quyền.
Không có chuyện gì một quyền không giải quyết được, nếu có, vậy thì hai quyền!
“Đúng vậy, sư đệ nghĩ được như vậy được là tốt.”
Diệp Lạc hài lòng gật đầu.
Nhìn thấy tình hình hiện giờ của tam sư đệ, hắn ta cũng an tâm.
“Đúng rồi, tam sư đệ, ta định xuống chân núi so tài với đại sư huynh một lát, đệ có muốn đi quan sát một lát không?”
Trương Hàn đột nhiên nhớ tới chuyện này, mở miệng mời.
Tốt xấu gì hắn ta và đại sư huynh đều xem như là cường giả.
So tài, nói không chừng người quan sát có thể được lợi.
Nghe thấy những lời này, Tô Càn Nguyên sửng sốt một lát.
Đại sư huynh và nhị sư huynh so tài sao?
Một người đạo vận trời cho, kiếm khí muôn vàn.
Một người nhất niệm thành trận, trận pháp vô song.
Hai vị này so tài, vậy chỉ sợ sẽ vô cùng đặc sắc?
Tuy chuyện này không liên quan tới luyện thể của lão ta, nhưng không xem mà nói, Tô Càn Nguyên sẽ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
“Xem, chắc chắn phải xem, đi xem một chút, đại sư huynh, nhị sư huynh, hai người so tài ta chắc chắn phải đi xem.”
Tô Càn Nguyên vội vàng mở miệng.
Diệp Lạc và Trương Hàn, đương nhiên đều không có ý kiến.
Ba người nói chuyện một lát, thì đi xuống núi.
Đến dưới chân núi Thiên Vụ.
Trương Hàn vốn định so tài ở nơi này.
Ai biết Diệp Lạc bảo bọn họ tiếp tục đi, rời khỏi phạm vi núi Thiên Vụ hãy so tài.
Trương Hàn và Tô Càn Nguyên cảm thấy mờ mịt, nhưng không dám làm trái ý của đại sư huynh, chỉ có thể tiếp tục tiến về trước.
Ba người một đường đi tới dãy núi nhỏ cách núi Thiên Vụ hơn vạn mét, lúc này mới dừng lại.
Trương Hàn đi ở phía trước nhìn đường núi gập ghềnh ở xung quanh, không khỏi nhíu mày.
Đại sư huynh dẫn bọn họ tới nơi này làm gì.
Ở đâu so tài chẳng được.
Vì sao cứ phải tới nơi này.
Chẳng lẽ bọn họ so tài còn có thể đánh nát núi Thiên Vụ.
Không có khả năng, chỉ là so tài mà thôi.
Trương Hàn hoang mang nhìn bóng lưng Diệp Lạc.
“Đại sư huynh, bây giờ chúng ta bắt đầu so tài đi?”
Trương Hàn mặt ngoài vẫn vô cùng nho nhã, mở miệng nói.
“Ừm, vậy bắt đầu đi, đúng rồi, tam sư đệ, đệ đi xa một chút, tránh để ta và nhị sư huynh đệ so tài làm ngộ thương tới đệ.”
Diệp Lạc xua tay nói.
Những lời này vừa nói ra.
Tô Càn Nguyên kinh ngạc một lát, nhưng không đặt câu hỏi, mà ngoan ngoãn lùi về sau.
Còn Trương Hàn.
Hiện giờ hắn ta càng thêm ngây người.
Không phải nói chỉ so tài thôi à.
Vì sao lại nghiêm túc như thế.
Còn bảo tam sư đệ cách xa một chút.
Vị đại sư huynh này không phải là muốn đánh ta đấy chứ.
Trương Hàn nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ.
“Đại sư huynh, chúng ta so tài mà thôi, huynh chắc chắn nhường ta đúng không?”
Trương Hàn thật cẩn thận hỏi một câu.
“Chuyện đó thì chắc chắn, nhị sư đệ, đệ yên tâm đi.”
Diệp Lạc cười hì hì gật đầu.
“Đại sư huynh, huynh thực sự nhường ta đấy chứ?”
“Thật, thật.”
“Vậy đại sư huynh, huynh ra chiêu trước đi?”
“Ta đề nghị đệ bày trận trước, thực sự, đệ bày trận trước đi.”
“Không không không, huynh là đại sư huynh, huynh ra chiêu trước đi…”
“…”
Sau khi nói chuyện với nhau một lát.
Trương Hàn cố ý nhường Diệp Lạc ra chiêu trước.
Diệp Lạc không có biện pháp, thở dài một hơi, lại nhìn về phía Trương Hàn.
Sư đệ à sư đệ.
Cho ngươi ra chiêu trước, sao ngươi không cần.
Ngươi là người thừa kế Vô Đạo Tông trong tương lai, vậy thì phải thông minh lanh lợi một chút, đâu thể nho nhã lễ độ như vậy, bảo người ta ra chiêu trước.
Một khi đã như vậy, sư huynh như ta phải dạy dỗ ngươi thật tốt một trận.
“Vậy sư đệ, ta ra chiêu trước đây?”
Diệp Lạc lắc đầu nói.
“Sư huynh cứ việc ra…”
Trương Hàn còn chưa kịp nói xong.
Giọng nói dừng lại.
Ở trong tầm mắt của hắn ta.
Bỗng nhiên trong lúc này, kiếm phong bay đầy trời.
Vô cùng vô tận đạo vận ngưng tụ thành vô số sát phạt chi khí, dây dưa cùng một chỗ với phi kiếm.
Lực áp bách cường đại trấn áp xuống.
Chỉ trong nháy mắt, dãy núi này bị lực áp bách dẹp yên, đá vụn bay tung tóe, cây cối đứt ở giữa, giống như mạt thế hàng lâm.