Chương 134: Muốn tự hắn ta xây phòng bếp 2
“Không phải chứ, trù sư huynh đệ, ngươi đây là nghe ai nói Vô Đạo Tông truyền thừa 300 vạn năm?”
Tô Càn Nguyên sửng sốt hỏi.
“Tất cả mọi người đang nói tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông truyền thừa 300 vạn năm.”
Lý Nhị Cương cảm thấy khó hiểu đáp.
“Mọi người cái gì, cụ thể là ai nói?”
Tô Càn Nguyên lại hỏi.
“Chuyện này thì ta không biết, nhưng nghe nói ở giữa mười vạn núi đại yêu thuộc Đông Châu, có một di tích truyền thừa từ khai thiên tích địa, ở trong di tích đó, có ghi lại tin tức về Vô Đạo Tông, có người đi vào di tích, cho nên biết được tin tức này!”
Lý Nhị Cương nói hết những chuyện mình biết ra.
Chuyện này Tô Càn Nguyên nghe vẻ mặt ngơ ngác.
Còn có chuyện này sao?
Trước đây khi lão ta làm tông chủ của Càn Đế Đạo Tông, sao lại không biết.
Đang lúc Tô Càn Nguyên còn định hỏi gì đó.
Một Trận Văn màu lam nhạt bay từ đằng xa tới.
Tô Càn Nguyên xòe tay ra nhận lấy Trận Văn.
Trận Văn vào tay, hóa thành từng gợn sóng, tiêu tán trong hư không.
Giọng nói của Trương Hàn vang lên trong đầu Tô Càn Nguyên.
“Đại sư huynh sắp rời tông, sư đệ nhanh tới tiễn đại sư huynh một đoạn đường.”
Hả?
Đại sư huynh sắp rời tông sao?
Có ý gì.
Đại sư huynh muốn rời núi làm việc sao?
Cần rời núi làm việc, cũng không đến mức tiễn đại sư huynh mà.
Trừ phi đại sư huynh phải rời khỏi Vô Đạo Tông.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tô Càn Nguyên nhíu mày khó hiểu, không kịp nhiều lời với mập mạp này, bảo mập mạp tự mình chiếu cố bản thân, sau đó vội vàng đi tới chỗ sơn môn.
Tuy lão ta là tu sĩ luyện thể, nhưng tốc độ của lão ta không chậm chút nào.
Một bước, có thể hơn mấy chục mét.
Chỉ trong giây lát, Tô Càn Nguyên đã biến mất trên đường trong Vô Đạo Tông.
Lý Nhị Cương nhìn bóng lưng Tô Càn Nguyên rời đi tới thất thần.
Chậc chậc.
Đây là đệ tử của Vô Đạo Tông.
Ngay cả pháp lực dao động đều không có, chứng minh pháp lực cũng không có tác dụng.
Không cần pháp lực mà có tốc độ nhanh như thế.
Lý Nhị Cương cảm khái.
Hắn ta điều chỉnh cảm xúc một chút, chuẩn bị đi tìm phòng bếp.
Hắn ta là đầu bếp của Vô Đạo Tông, nên đi làm quen phòng bếp trước.
Lý Nhị Cương tìm một lát.
Tìm một lúc lâu, sau khi hắn ta xem qua một số điện phủ, cuối cùng hắn ta cũng phát hiện, Vô Đạo Tông căn bản không có phòng bếp.
Hơn nữa không có bất cứ nguyên liệu nấu ăn gì.
Không thể nào, không thể nào.
Không phải tông chủ mời hắn ta tới làm đầu bếp, là muốn tự hắn ta xây một phòng bếp, tự mình chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đấy chứ…
…
Vô Đạo Tông, bên ngoài sơn môn.
Diệp Lạc lẳng lặng đứng cách đó không xa.
Áo bào màu xanh tung bay theo gió, ấn ký màu vàng kim trên trán lấp lóe kim quang nhàn nhạt, giữa trán mang theo chút ưu sầu.
Chút ưu sầu này vẫn không thể che giấu thế kiếm tiên của hắn ta.
Loại khí thế này giống như dung nhập vào trong lòng hắn ta.
Hoàn toàn không cần cố đi phóng thích.
Mà tự nhiên đã có loại khí thế này.
Lúc này, Diệp Lạc nhìn cảnh sắc phía trước hắn ta, thất thần một lát.
Lần này hắn ta xuống núi, có lẽ sau này ít trở về Vô Đạo Tông.
Hiện giờ có thể nhìn nhiều, vậy thì nhìn nhiều đi.
Vô Đạo Tông cũng là nơi quật khởi của hắn ta.
Diệp Lạc hít sâu một hơi, ánh mắt sâu xa nhìn bầu trời bên ngoài sơn môn Vô Đạo Tông.
“Đại sư huynh.”
Phía sau có giọng nói truyền tới.
Diệp Lạc chậm rãi xoay người lại nhìn.
Chỉ thấy Trương Hàn và Tô Càn Nguyên đi từ trong sơn môn ra.
“Đại sư huynh!”
Hai người đều hành lễ.
“Các đệ đến đây à? Thực ra không cần tiễn, nói không chừng tương lai ta còn trở về gặp sư tôn, cần gì phải tiễn.”
Diệp Lạc lắc đầu nói.
“Đại sư huynh chiếu cố ta, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, hiện giờ huynh sắp rời đi, sao ta có thể không tiễn?”
“Đại sư huynh đây là muốn đi đâu?”
Trương Hàn và Tô Càn Nguyên nhao nhao mở miệng.
Nghe thấy những lời này.
Diệp Lạc đứng ngoài sơn môn hơi bất đắc dĩ cười, luôn mãi khuyên bảo Trương Hàn, phải trở nên mạnh hơn.
Đối với Tô Càn Nguyên hiện giờ vẫn chưa biết chuyện, Diệp Lạc cũng không giấu diếm, mà nói toàn bộ cho Tô Càn Nguyên nghe.
Khi Tô Càn Nguyên biết được Diệp Lạc muốn ra ngoài khai sáng Thánh Địa tu luyện, thì trợn to hai mắt.
Tông môn ẩn thế chính là ngang tàng như vậy?
Không thể kế thừa vị trí tông chủ, phải đi ra ngoài khai sáng Thánh Địa tu luyện sao?
Đủ ngang tàng!
Vậy chẳng phải nói, tương lai lão ta cũng cần phải khai sáng Thánh Địa tu luyện sao?
Tô Càn Nguyên nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nghĩ tới một điểm.
“Không đúng, đại sư huynh, lúc trước ta cũng từng làm tông chủ của Càn Đế Đạo Tông, Đông Châu vốn cằn cỗi, số mệnh chỉ có thể chịu tải một Thánh Địa.”
“Đại sư huynh ngươi muốn khai sáng Thánh Địa tu luyện ở Đông Châu, e rằng là chống lại với Càn Đế Đạo Tông.”
Tô Càn Nguyên mở miệng nói.
“Chống lại thì chống lại, nhớ kỹ, đệ tử của Vô Đạo Tông ta, không cần sợ cái gì.”
Diệp Lạc lắc đầu, không có một chút lo lắng.
Với thực lực của hắn hiện giờ.
Cho dù chống lại cả Càn Đế Đạo Tông cũng có gì phải lo.