Chương 136: Thái Nhất Kiếm Tôn Diệp Lạc 1
Diệp Lạc đi xuống núi.
Vô Đạo Tông cũng lại khôi phục yên tĩnh.
Sở Duyên vẫn luôn ở trong cung điện của mình, nghiên cứu những bí tịch “mượn” từ Trường Hà Tông.
Tô Càn Nguyên trở lại sơn động chỗ sườn núi, dẫn Địa Sát nhập thể rèn luyện.
Trái lại Trương Hàn thay đổi hành trình trước đây.
Ngoại trừ mỗi ngày ở trong điện Truyền Pháp, còn dành thời gian đến Thần Binh Các, mỗi ngày đều lượn lờ ở hai nơi này.
Còn Lý Nhị Cương.
Không tìm thấy phòng bếp Lý Nhị Cương bắt đầu tự mình dựng phòng bếp, ban ngày dựng phòng bếp, buổi tối thì xuống núi tìm đủ nguyên liệu, bận rộn tới mức gọi là quấn vào nhau.
Chuyện này cũng không có biện pháp.
Vô Đạo Tông từ đầu đã không có ai quản hắn ta.
Nên ngộ đạo thì ngộ đạo, nên luyện thể thì luyện thể, giống như Lý Nhị Cương không tồn tại.
Cho nên chuyện dựng phòng bếp, chỉ có thể do Lý Nhị Cương tự mình làm.
…
Chỉ trong giây lát, đã hơn hai tháng qua đi.
Ngày này, Lý Nhị Cương xuống núi về, cầm trong tay đủ loại nguyên liệu nấu ăn và nguyên liệu xây dựng vội vàng chạy lên núi.
Hắn ta đứng trên quảng trường đại điện, nhìn một vòng trái phải, không tìm thấy bất cứ kẻ nào.
Bên trong Vô Đạo Tông thực sự quá vắng vẻ.
Hắn ta muốn tìm một người cũng không thấy.
Trên mặt Lý Nhị Cương tràn ngập sốt ruột, hắn ta không biết nên tìm đệ tử của Vô Đạo Tông kiểu gì.
Đúng lúc này, Trương Hàn vừa vặn đi từ trong điện Truyền Pháp ra, đi tới quảng trường đại điện chuẩn bị phơi nắng nghỉ ngơi một lát, vì phòng ngừa lần sau bị Thái Âm Tinh vứt bỏ, hắn ta dự định làm quen với Thái Dương Tinh một chút.
Đi tới liếc mắt một cái thấy mập mạp đang sốt ruột.
“Đầu bếp, ngươi ở đây làm gì? Càn Nguyên sư đệ không sắp xếp mọi chuyện cho ngươi sao? Ngươi mang theo bao lớn bao nhỏ, không phải là hai tháng nay, ngươi đều lăn qua lăn lại mấy thứ này đấy chứ?”
“Thôi, để ta sắp xếp cho ngươi vậy, đến điện Truyền Pháp chọn bản công pháp tu luyện đi.”
Trương Hàn nhớ tới Lý Nhị Cương này, suy nghĩ một lát, mở miệng nói.
Đối với đầu bếp này, hắn ta cũng không biết có tác dụng gì.
Bọn họ đều là người tu hành, đâu cần ăn cơm làm gì.
Còn là người của giới phàm tục nữa.
Nhưng đây là người sư tôn mang lên, hắn ta không dám nghi ngờ gì, chỉ có thể im lặng.
Ở trong cách nghĩ của hắn ta, là Tô Càn Nguyên phụ trách người này.
Bên kia, Lý Nhị Cương đi tới quảng trường đại điện vừa mới thấy Trương Hàn, lập tức chạy chậm tới.
Nhìn y như một con heo tròn chạy lộc cộc ở quảng trường.
Trương Hàn nhìn mí mắt giật giật.
Lý Nhị Cương đi tới cách Trương Hàn không xa, bỏ bao lớn bao nhỏ trong tay xuống, muốn lấy thứ gì đó từ bên trong ra.
“Đại nhân, ta cho ngươi xem đại bảo bối này!”
“Đại nhân ngươi cần phải xem trọng nó!”
Lý Nhị Cương cố gắng mò mẫm trong ngực.
Hành động này khiến Trương Hàn sửng sốt một lát, không rõ chân tướng.
Chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ.
Rất nhanh, Lý Nhị Cương lấy một bức họa cuộn tròn từ trong ngực ra.
Bức họa cuộn tròn được mở ra.
Trương Hàn ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy trên bức họa cuộn tròn mây đen khắp nơi, lôi điện lóe lên, cuồng phong cuồn cuộn cuốn vô số đá vụn lên trời, nghiễm nhiên là một bức diệt thế.
Ở trong mây đen vô hạn.
Một bóng người đạp lên phi kiếm, thân ở trong mây đen.
Bóng người mặc áo bào xanh rộng rãi, tóc đen thổi loạn theo gió, bên hông treo một cái hồ lô màu lam, đôi mắt mở to, lộ ra kiếm quang vô hạn.
Giống như một pho tượng kiếm tiên Viễn Cổ, đứng ngạo nghễ ở hậu thé.
Phía dưới bức họa cuộn tròn, có viết một đoạn văn tự rồng bay phượng múa.
“Đệ thập thất bảng Phong Vân Đông Châu!
Thái Nhất Kiếm Tông!”
Đây…
Đây là…
Đại sư huynh!
Trương Hàn trợn to mắt.
Tuy trên bức họa cuộn tròn có chút mơ hồ, nhưng Trương Hàn vẫn liếc mắt một cái nhận ra được.
Đây là đại sư huynh!
Hơn hai tháng không gặp đại sư huynh.
Không ngờ tới vậy mà bây giờ thấy được đại sư huynh trên một bức họa.
“Thứ này lấy từ đâu ra thế?”
Trương Hàn nhìn về phía Lý Nhị Cương, mở miệng dò hỏi.
“Đây là bức họa cuộn tròn sắp tới bảng Phong Vân Đông Châu phát hành, thành trì gần đây cũng phân phối đến một bức họa cuộn tròn, ta thấy đây là đệ tử của Vô Đạo Tông, cho nên cầm đi bức họa này, trở về cho các ngươi nhìn xem.”
Lý Nhị Cương mở miệng giải thích.
“Bảng Phong Vân Đông Châu? Đó là thứ gì?”
Trương Hàn nhíu mày cảm thấy khó hiểu.
“Đại nhân ngươi không biết bảng Phong Vân Đông Châu sao?”
Lý Nhị Cương sửng sốt một lát.
Trương Hàn nhíu mày, hắn ta biết cái quỷ.
Hắn ta vẫn luôn sinh sống không khác gì ở giới phàm tục, cho dù tiếp xúc, cũng tiếp xúc tầng thấp nhất giới Tu Tiên.
Sau khi lên núi vẫn luôn tu hành, đâu biết bảng Phong Vân Đông Châu gì đó.
Lý Nhị Cương ở một bên thấy thế, cũng biết có khả năng Trương Hàn thực sự không biết.
“Đại nhân, bảng Phong Vân Đông Châu, có thể lý giải đơn giản là bảng xếp hạng cường giả giới Tu Tiên Đông Châu, không có gì ngoài cường giả, phàm là cường giả nổi tiếng trong Đông Châu, đều dựa theo chiến tích này, sắp xếp thứ bậc!”