Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 178: Lấy cờ nhập đạo! Tốt lắm 1

Chương 178: Lấy cờ nhập đạo! Tốt lắm 1
Cũng may đây là nữ đệ tử, đổi lại là nam, Sở Duyên đã tiến tới cốc đầu đối phương hai cái, khiến đối phương hiểu rõ, cái gì gọi là sư tôn nói chuyện đừng xen mồm.
Nhưng mà sau khi nghĩ lại, Sở Duyên không có khả năng cốc đầu đối phương tới hai lần.
Đó là một thiên tài.
Nhỡ đâu hắn cốc hai lần, cốc thành phế vật, đến lúc đó thành tài, người nào thanh toán?
Còn không phải hắn tới thanh toán.
Không thể trêu vào, vẫn nên theo trọng tâm đề tài của Đạm Đài Lạc Tuyết, tiếp tục lừa gạt.
Nghĩ như vậy, Sở Duyên chỉ có thể hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng.
“Thôi, Lạc Tuyết à, tính tình nói chuyện, làm việc không ăn nhập gì với nhau này của con, cần phải thay đổi.”
“Con đã hỏi, vậy đương nhiên vi sư sẽ giải đáp cho con, mối quan hệ giữa đạo và tu tiên…”
Sau khi nói xong, Sở Duyên dừng một lát, suy nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Tu tiên là một loại đạo, đạo không chỉ tu tiên, nói như vậy, con có hiểu không?”
Nghe thấy thế, Đạm Đài Lạc Tuyết sửng sốt một lát, cúi đầu trầm tư.
Tu tiên là một loại đạo, đạo không chỉ tu tiên…
Đại khái có thể ví dụ thành, đạo là muôn vàn con đường trên thế gian có thể hành tẩu, tu tiên chỉ là một con đường trong đó, những con đường khác cũng có thể hành tẩu.
Ý của sư tôn là, nàng muốn mở một con đường khác, có thể thực hiện được sao?
Đôi mắt Đạm Đài Lạc Tuyết sáng lên.
“Sư tôn, đệ tử đã hiểu!”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng nói.
Đệ tử đã hiểu…
Sử dụng từ này, không biết vì sao, trong lòng Sở Duyên nhảy dựng lên theo, có dự cảm xấu.
“Con biết cái gì rồi hả?”
Sở Duyên không nhịn được hỏi một câu.
“Đã hiểu lời sư tôn nói, đạo có muôn vàn, tu tiên chỉ là một trong số đó, ngoại trừ tu tiên, còn có nhiều con đường! Hiện giờ con đường tu tiên đã đứt, sư tôn người biết rất rõ, bảo bọn con đi con đường khác, nhưng con đường khác căn bản không có bất cứ điển tịch nào để tham khảo, tuy mở đường rất khó, nhưng thích hợp với bọn con nhất…”
Đạm Đài Lạc Tuyết mở to mắt nhìn, chậm rãi nói.
Sở Duyên nghe thấy thế, đều đã ngây người.
Đây là lời nói của ta sao?
Sao ta nghe không hiểu gì thế này?
Rốt cuộc là ngươi lừa gạt ta, hay là ta lừa ngươi đây…
Sở Duyên khó chịu rồi.
Chẳng lẽ đây là thiên tài chân chính?
Vậy hắn không tính là thiên tài sao?
Nhưng hắn thực sự không làm được, mò mẫm một câu, có thể mơ mộng ra nhiều như thế.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Đạm Đài Lạc Tuyết, thì là thực sự hiểu.
Vì sao hắn không hiểu.
Đừng nói là những lời này của Đạm Đài Lạc Tuyết, chính những lời hắn nói ra, hắn cũng không hiểu.
Tất cả mọi người là thiên tài, sao chênh lệch lại lớn tới vậy.
Sở Duyên hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc.
Bên kia, Đạm Đài Lạc Tuyết nói xong hết, nhìn về phía sư tôn nhà mình.
“Sư tôn, đệ tử lý giải không sai đúng không?”
Đạm Đài Lạc Tuyết tràn ngập hứng thú nói.
“Cũng tạm, có chút thiên phú như vậy, nhưng mà so với đại sư huynh con còn kém xa.”
Sở Duyên mặt ngoài thì thản nhiên nói.
Trong lòng im lặng kiềm chế cảm xúc.
Đây là đồ đệ tương lai hắn phải dạy thành phế vật.
Hắn không thể bùng nổ cảm xúc.
Hắn phải nhịn!
“Đại sư huynh? Đại sư huynh chính là vị trận pháp sư kia sao?”
Đạm Đài Lạc Tuyết tò mò hỏi.
“Không phải, trên con còn ba vị sư huynh, gia hỏa kia là lão nhị, nhưng mà so với đại sư huynh con, đều kém xa, thiên phú của con kém cỏi nhất, phải chăm chỉ tu hành mới được.”
Sở Duyên thản nhiên mở miệng.
Mục đích vô cùng rõ ràng.
Đả kích nữ đồ đệ này.
Ai bảo ngươi là thiên tài, ai bảo ngươi đả kích ta.
Hiện giờ tới lượt ta đả kích ngươi thôi.
Đạm Đài Lạc Tuyết thực sự không biểu hiện ra bộ dạng bị đả kích, trái lại tràn ngập hứng thú.
Đối với chuyện ba vị sư huynh trên nàng có thiên phú cao, nàng không bị đả kích.
Trái lại tràn ngập hứng thú.
Nhị sư huynh đã đi con đường của bản thân.
Vậy đại sư huynh chắc chắn cũng đi con đường của mình rồi?
Nói không chừng tam sư huynh cũng như thế.
Có ba sư huynh đã có kinh nghiệm mở con đường khác.
Đạm Đài Lạc Tuyết cảm thấy, mình muốn mở một con đường khác, sẽ đơn giản hơn nhiều.
“Đệ tử xin nghe theo lời sư tôn, chăm chỉ tu hành.”
Đạm Đài Lạc Tuyết hành lễ, cung kính nói.
“Ừm, được, nói đến đoạn này, Lạc Tuyết, con có thể nói, con muốn tu hành đạo như thế nào? Đổi phương thức mà nói, con muốn nhập đạo gì? Đại sư huynh con lấy kiếm nhập đạo, nhị sư huynh con lấy trận nhập đạo, tam sư huynh con lấy đầu trọc… Khụ, lấy thân thể nhập đạo, con muốn lấy gì nhập đạo?”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng hỏi.
Hắn không muốn nói quá nhiều với đệ tử thiên tài này.
Nói chuyện với người như vậy, quá mệt mỏi.
Không biết là hắn đang lừa đối phương, hay là đối phương đang lừa hắn.
Cảm thấy tùy tiện biên soạn một chút, khiến đệ tử này đi tu luyện loạn lên là được.
“Sư tôn, đệ tử muốn lấy cờ nhập đạo, sư tôn cảm thấy khả thi không?”
Đạm Đài Lạc Tuyết do dự một lát, dò hỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất