Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 187: Đạm Đài Lạc Tuyết là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông

Chương 187: Đạm Đài Lạc Tuyết là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông
Phụt!
Nghe đến đó, Lý Nhị Cương thiếu chút nữa làm rơi muôi trên tay.
Cái gì thế này?
Hắn ta nghe được gì đây?
Tông chủ hắn định đệ tử mới này là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông sao?
Loại bí mật động trời này, bị hắn ta biết rõ?
Hắn ta có bị bịt miệng hay không?
Lý Nhị Cương kinh hãi không thôi, lén nhìn ra bên ngoài.
Phát hiện Sở Duyên không để ý tới bên hắn ta, mới nhẹ nhàng thở ra.
Đợi đã.
Vị đệ tử mới này, là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.
Bây giờ còn chưa mạnh dần?
Có phải đại biểu cho, hắn ta có thể ôm đùi hay không?
Đôi mắt Lý Nhị Cương khẽ đảo, cảm thấy khả thi.
Hắn ta vội vàng chạy tới chỗ đám động vật đang nuôi dưỡng ở sườn dốc phía sau.

Hai sư đồ ngồi trước phòng bếp đều chú ý tới Lý Nhị Cương đang chạy như điên.
Thực sự là vì hình thể của Lý Nhị Cương, nhanh chóng chạy đi gây ra động tĩnh, động tĩnh quá lớn sẽ hấp dẫn người ta chú ý.
“Sư tôn, trù sư này, hình như có chút không thích hợp?”
Đạm Đài Lạc Tuyết nghi ngờ hỏi một câu.
“Không cần để ý tới hắn, có lẽ là phải đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.”
Sở Duyên xua tay, không có tâm trạng để ý tới mập mạp.
Đạm Đài Lạc Tuyết nghe sư tôn nói như vậy, đương nhiên sẽ không nói thêm câu nào.
Hai sư đồ lại nói chuyện lần nữa.
Đương nhiên là phần lớn Sở Duyên nói, Đạm Đài Lạc Tuyết lắng nghe.
Một lát sau, sau khi mỗi món ăn được bưng ra, hai sư đồ mới dừng cuộc nói chuyện.
Không thể không nói, trù nghệ của Lý Nhị Cương đúng là mạnh.
Mỗi món ăn được bưng lên, mùi thơm xông vào mũi.
Trực tiếp gợi lên thèm ăn của Sở Duyên và Đạm Đài Lạc Tuyết.
Sở Duyên nhìn đồ ăn trên bàn, phát hiện không có “cháo” mà Đạm Đài Lạc Tuyết nói, không khỏi nhíu mày.
“Nhị Cương, cháo của Lạc Tuyết đâu? Không phải là ngươi làm món ăn khác trước, mới làm cháo đấy chứ?”
Sở Duyên dò hỏi.
Nghe thấy những lời này, Lý Nhị Cương đứng ở cửa phòng bếp vội vàng xua tay, chỉ đồ ăn trên bàn.
“Tông chủ, trên bàn đều là cháo mà.”
Lý Nhị Cương đáp.
Lần này Sở Duyên ngây ngẩn cả người.
Những món ăn ở trên bàn, đều là cháo sao?
Mắt hắn bị mù thật à.
Người ta bị bệnh mù màu, hắn bị bệnh mù cháo ư?
“Tông chủ, ngươi xem, những món này thực sự là cháo, rìa mỗi đĩa đều có cháo! Chủ thể là lấy cháo làm!”
Lý Nhị Cương vội vàng giải thích một câu.
Sở Duyên quay đầu nhìn.
Lần này hắn thấy được.
Góc mỗi một đĩa đồ ăn, có đặt mấy hạt cơm…
Cho nên đây gọi là cháo sao?
Sở Duyên im lặng.
“Tông chủ, ngươi không hiểu rồi! Đừng nhìn mỗi đĩa đều chỉ có mấy hạt cơm, nhưng mấy hạt cơm này đều là tinh hoa đồ ăn chắt chiu lại!”
Lý Nhị Cương cẩn thận giới thiệu.
Sở Duyên: “…”
Vì sao hắn cảm thấy tên mập này thay đổi?
Sao có hương vị chó liếm rồi.
Hơn nữa, không phải là loại liếm hắn.
Mà liếm đệ tử phàm nhân của hắn…
Ánh mắt Sở Duyên nhìn mập mạp này với vẻ sâu xa.
Mập mạp bị ánh mắt Sở Duyên nhìn làm cho hoảng sợ, nuốt nước bọt.
“Tông chủ, còn có đồ ăn của ngươi nha, ngươi nhìn chỗ này, bên này có ba món ăn, chính là đặc biệt làm cho ngươi ăn.”
Lý Nhị Cương ho khan hai tiếng, tiến lên chỉ ba món đồ ăn.
Ba món ăn đật ngay rìa.
So với đồ ăn đầy bàn, ba món này đúng là y như hạt cát trong biển.
Sở Duyên: “?”
Đạm Đài Lạc Tuyết ở bên cạnh nhìn, nở nụ cười.
Không ngờ tới giữa trù sư này và sư tôn, lại có một màn hí kịch như thế.
“Nếu sư tôn không chê, có thể ăn chung với đệ tử.”
Đạm Đài Lạc Tuyết cười nói một câu.
Cúi đầu nhìn bàn đồ ăn.
Thông qua Tuệ Nhãn, nàng có thể nhìn ra được, trong những món ăn này ẩn chứa một số linh tính.
Rõ ràng là những món ăn này đều có trợ giúp với tu hành.
Với cảnh giới phàm nhân của nàng, có lẽ không ăn được bao nhiêu.
Sở Duyên nghe thấy thế, chỉ có thể gật đầu, trừng mắt với tên mập Lý Nhị Cương này một cái.
Nhưng không nói gì thêm.

Cùng lúc đó, trong khu vực Đông Châu, trên Thái Nhất Kiếm Tông…
Trong khu vực Đông Châu.
Bên ngoài 72 dãy núi Huyền Tung, một sơn môn đứng sừng sững, đoạn tuyệt đường đi của người khác tiến vào 72 dãy núi.
Trên sơn môn, bốn chữ to được khắc họa như rồng bay phượng múa lóe lên kim quang nhàn nhạt - - Thái Nhất Kiếm Tông!
Lúc này, một bóng người đi tới nơi đây, muốn thông qua sơn môn đi lên trên.
Bóng người này nhìn khoảng 23, 24 tuổi, mặc nho bào, mái tóc đen dùng trâm cố định lại, mi thanh mục tú, nho nhã hiền hòa, giống như nho tiên tuyệt thế.
Người này đúng là Trương Hàn.
Sau khi Trương Hàn xuống núi, vốn định đến Vân Châu bên cạnh Đông Châu dạo.
Nhưng hắn ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Muốn tới gặp đại sư huynh Diệp Lạc.
Sau khi hỏi thăm một lát, mới biết hành vi việc làm của Diệp Lạc ở Đông Châu, cảm khái đại sư huynh thật cường đại, cũng đi tới Thái Nhất Kiếm Tông, mục đích là gặp Diệp Lạc.
Trương Hàn đi tới trước sơn môn.
Ở phía xa nhìn sơn môn to lớn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất