Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 197: Đạm Đài Lạc Tuyết đã hiểu 1

Chương 197: Đạm Đài Lạc Tuyết đã hiểu 1
Đạm Đài Lạc Tuyết để bàn cờ trước mặt ra xa hơn một chút, chứng minh quyết tâm của mình.
Ý chí của nàng trở nên kiên định hơn.
Lại ổn định tinh thần tiếp ngộ đạo.
Trong đầu nàng hồi tưởng lại những lời sư tôn nói với nàng trong đại điện tông chủ ngày đó.
Bàn cờ vốn là Thiên Địa…
Sao chúng sinh không phải quân cờ…
Nắm giữ bàn cờ có khác gì nắm giữ Thiên Địa…
Đạm Đài Lạc Tuyết nhắm hai mắt lại, cẩn thận suy nghĩ những lời sư tôn từng nói với nàng.
Thời gian chậm rãi trôi qua…
Hai canh giờ xong.
Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, ngồi khoanh chân ở đó.
Trong đầu, không ngừng lặp lại những lời sư tôn nói.
Cho dù nàng vẫn không ngộ ra được gì, nhưng trong lòng nàng bình tĩnh dị thường.
“Nắm giữ bàn cờ, nghĩa là nắm giữ Thiên Địa…”
“Cái gì gọi là nắm giữ bàn cờ? Tay nắm bàn cờ sao? Đó tính là nắm bàn cờ gì, bàn cờ có muôn vàn, trong toàn thế giới có vô số bàn cờ, làm thế nào mới có thể nắm giữ bàn cờ? Bàn cờ này có ngọn nguồn gì.”
Trong lòng Đạm Đài Lạc Tuyết suy tư.
Nàng chậm rãi mở hai mắt, nhìn thoáng qua bàn cờ đá ở phía trước.
Đây cũng là một bàn cờ.
Nàng nghĩ một lát, lại lấy một bàn cờ bình thường từ trong nhẫn trữ vật ra.
Đây coi như là bàn cờ…
Rốt cuộc nắm giữ bàn cờ có ý nghĩa gì.
Đạm Đài Lạc Tuyết rơi vào trầm tư.
Nghĩ mãi không ra.
Đúng lúc này.
Dị tượng xảy ra.
Trong đầu Đạm Đài Lạc Tuyết chấn động.
Cảm thấy đôi mắt trở nên nóng rát.
Nàng dụi mắt theo bản năng.
Đợi cảm giác nóng bỏng biến mất không ít.
Nàng mới mở hai mắt ra.
Nhưng khi mở mắt một lần nữa, quanh người đều đã thay đổi.
Ở giữa trời đất, giống như trở nên có dấu vết gì đó.
Đạm Đài Lạc Tuyết sửng sốt một lát, bất chợt ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài.
Chỉ thấy trên bầu trời vốn đen nhánh, từng đường vân màu vàng kim giăng khắp nơi, giống như đang tổ chức thành một bàn cờ.
Loáng thoáng có vô số quân cờ đứng bên trong.
Quân cờ có trắng có đen, lóe lên hào quang, phân bố trên đường vân màu vàng kim, vô cùng chói mắt.
Nhưng Đạm Đài Lạc Tuyết chỉ có thể thấy đường vân màu vàng kim và quân cờ trên đỉnh đầu nàng, đường vân màu vàng kim vượt khỏi tầm mắt nàng thì không nhìn thấy.
Ở trong phạm vi Đạm Đài Lạc Tuyết có thể nhìn thấy.
Phía trước nàng có một viên cờ màu đen đứng trên đường dây màu vàng kim ở trên không.
Không biết vì sao, trong lòng Đạm Đài Lạc Tuyết dâng lên một ý niệm.
Dùng lực lượng linh hồn tiếp xúc với viên cờ đó.
Nàng nghĩ một lát, vốn định thử nghiệm một chút, vận dụng lực lượng linh hồn của cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong tiếp xúc với quân cờ màu đen trong bầu trời.
Sau khi lực lượng linh hồn tiếp xúc với quân cờ đen trên bầu trời.
Một tin tức xuất hiện trong đầu Đạm Đài Lạc Tuyết.
Tô Càn Nguyên!
Người đứng đầu luyện thể đương thời!
Đồng thời, bộ dạng của Tô Càn Nguyên cũng hiện ra.
Đây không phải là tam sư huynh của nàng sao?
Những quân cờ này là cường giả trên đời này sao? Giống như lúc trước ở trong Giới Kỳ Bàn, mỗi một bước cờ, đều là một cường giả?
Đạm Đài Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn kỹ.
Trong bầu trời thuộc phạm vi Vô Đạo Tông bọn họ.
Chỉ có một quân cờ đen, đó là thuộc về tam sư huynh Tô Càn Nguyên.
Trên đỉnh đầu nàng không có quân cờ, sư tôn cũng không có, trù sư kia thì càng không có.
Đạm Đài Lạc Tuyết hơi suy nghĩ một lát, lập tức hiểu rõ.
Giống như bởi vì cơ thể nàng là phàm nhân, cho nên không biểu hiện quân cờ.
Quy tắc đại khái là kẻ yếu sẽ không biểu hiện quân cờ, chỉ cường giả đạt tới cảnh giới nhất định mới được.
Nói đơn giản, đồ gà không xứng trở thành quân cờ.
Cho nên trong Vô Đạo Tông, chỉ có tam sư huynh Tô Càn Nguyên mới xứng làm quân cờ.
Còn sư tôn sao?
Chuyện này…
Sẽ không thực sự có người cảm thấy sư tôn là gà đấy chứ?
Không thể nào, không thể nào?
Đạm Đài Lạc Tuyết trừng mắt nhìn.
Trong lòng đại khái cũng có suy đoán.
Sư tôn chắc chắn không phải dựa theo quy tắc này.
Nếu đoán không nhầm.
Thực lực của sư tôn chắc chắn vượt qua mọi thứ, giỏi hơn quy tắc!
Không biết rốt cuộc sư tôn có cảnh giới gì.
Ý nghĩ của Đạm Đài Lạc Tuyết xuất hiện, tiếp tục nhìn về bầu trời, còn muốn dùng lực lượng linh hồn chạm vào.
Nhưng lần này lực lượng linh hồn của nàng còn chưa phóng thích ra.
Cảm giác mơ hồ đột nhiên truyền tới.
Cơ thể của Đạm Đài Lạc Tuyết lập tức không chịu nổi, lảo đảo về phía sau.
Dịu đi một lúc lâu.
Đạm Đài Lạc Tuyết mới hơi lấy lại tinh thần, cảm giác đau đầu từng cơn truyền tới.
Dấu hiệu của lực lượng linh hồn khô kiệt.
Đạm Đài Lạc Tuyết chịu đựng cảm giác đau đầu, ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời, tất cả dị tượng như đường dây màu vàng kim đều biến mất.
Những thứ này đều cần lực lượng linh hồn để duy trì sao?
Chỉ trong nháy mắt, Đạm Đài Lạc Tuyết hiểu rõ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất