Chương 203: Trương Hàn quỳ cầu kiến làm chủ Thánh Địa 2
“Vị tiền bối này, ta thực sự không có khả năng làm chủ Thánh Địa các ngươi, các ngươi thực sự không cần đi theo ta nữa, lúc này các ngươi nên đi tìm người có thiên phú cường đại, bồi dưỡng làm chủ Thánh Địa không được sao?”
Trương Hàn lắc đầu nói.
“Không được, Thánh Địa không có thời gian đợi một thiên tài trở nên mạnh hơn, hơn nữa Thánh Địa Vân Châu hiện giờ, cường giả bình thường căn bản không có khả năng khiến nó khôi phục nguyên khí lần nữa, chỉ có đạo hữu mới có thể làm được.”
Bà lão vô cùng kiên định nói.
“Rốt cuộc Thánh Địa các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Sao có thể rơi vào cùng đường bí lối như thế?”
Trương Hàn hoang mang khó hiểu nói.
“Thôi, đạo hữu, ta sẽ nói cho ngươi nghe một chút, rốt cuộc Thánh Địa Vân Châu bọn ta đã xảy ra chuyện gì, có lẽ ngươi sẽ hiểu rõ.”
Bà lão thở dài một hơi, kể cho Trương Hàn nghe.
Thánh Địa Vân Châu từng đắc tội một tu sĩ trẻ tuổi ở hiện đại.
Hay là nói, là một số đệ tử trong Thánh Địa, khi thấy một người trẻ tuổi nhỏ yếu thì nhục nhã đối phương.
Sau này đối phương bái tông môn tu tiên, nghịch thế mà lên, hơn nữa trong khi đi rèn luyện, thì quen biết thánh nữ của Thánh Địa Vân Châu, kết làm hồng nhan.
Lại sau đó, Vân Châu mời dự Đại Bỉ tông môn, tông môn trong Vân Châu đều có thể tham dự, đương nhiên là người trẻ tuổi cũng tham gia, hơn nữa ở trên Đại Bỉ tông môn của Vân Châu, ngang nhiên đánh bại đệ tử của Thánh Địa từng nhục nhã người trẻ tuổi.
Dẫn tới đệ tử của Thánh Địa giận dữ, muốn dựa vào Thánh Địa, đi giết người trẻ tuổi ở tông môn.
Nhưng mà vẫn không thành công, bị thánh nữ của Thánh Địa ngăn lại.
Lại sau đó…
Chủ của Thánh Địa phát hiện thánh nữ thích người trẻ tuổi, bắt đầu dùng một số hành động lén lút ngăn chặn, còn muốn giết người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi giống như tiểu cường đánh không chết, từng bước quật khởi.
Cuối cùng đại chiến với Thánh Địa Vân Châu, giết chủ của Thánh Địa, đánh cho tất cả Thánh Địa tàn phế, dẫn theo thánh nữ rời khỏi Vân Châu.
Nghe thấy những lời này, Trương Hàn hít sâu một hơi.
Chuyện này cũng quá đặc sắc rồi.
Liên tục, đả kích nhân sinh mãnh liệt…
So với những chuyện này.
Hắn ta đơn giản hơn.
Một bước trở nên mạnh.
Đâu có nhiều chuyện có được hay không như vậy.
Nhưng mà Trương Hàn vẫn rất tò mò về người này.
Vậy mà bị Thánh Địa một phương chèn ép, còn có thể quật khởi.
Không phải mạnh bình thường.
“Xin hỏi tiền bối, tên của người này là gì?”
Trương Hàn tò mò hỏi.
“Diệp Trần.”
Bà lão không cảm thấy có gì không thể nói, trực tiếp trả lời.
Trương Hàn sửng sốt một lát.
Họ Diệp, cùng họ với đại sư huynh.
Chẳng lẽ họ Diệp, thì xứng đáng trâu bò như vậy sao? Đại sư huynh trâu như vậy, lúc này người ở Vân Châu, con mẹ nó cũng trâu như thế.
Có phải hắn ta nên đổi họ rồi hay không? Diệp Hàn?
…
Vân Châu, trong dãy núi.
Mười mấy đệ tử của Thánh Địa Vân Châu nghe tam trưởng lão nhà mình giảng giải Thánh Địa đi từ huy hoàng xuống dưới như thế nào.
Sắc mặt cả đám khó coi, nhưng không nói gì thêm.
Đôi mắt đều luôn nhìn chằm chằm Trương Hàn.
Bản lĩnh nhất niệm thành trận của Trương Hàn, còn có thực lực khủng bố đó, bọn họ đều thấy ở trong mắt.
Quả thực là thủ pháp bày trận vượt thời đại.
Nếu đối phương nguyện ý thành chủ của Thánh Địa, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng mà…
Đối phương lại không vừa ý.
Hơn mười người nhìn Trương Hàn rơi vào đau khổ, đều có chút im lặng, muốn lẳng lặng đợi đáp án của Trương Hàn.
Rốt cuộc có nguyện ý làm chủ của Thánh Địa hay không.
Khoảng hai nén nhang qua đi, thấy Trương Hàn còn chưa hoàn hồn, bà lão không nhịn được nữa.
“Đạo hữu đang tự hỏi có nên làm chủ Thánh Địa hay không sao?”
“Đạo hữu đừng cảm thấy hiện giờ Thánh Địa có cục diện rối rắm mà không làm, hiện giờ tuy Thánh Địa nguyên khí đại thương, nhưng nội tình vẫn còn, chỉ cần có đạo hữu tọa trấn, chắc chắn sẽ nhanh chóng khôi phục nguyên khí.”
“Đạo hữu ngươi nghĩ tới nội tình của Thánh Địa một phương xem! Chỉ cần ngươi làm chủ Thánh Địa, mọi thứ đều là của ngươi!”
Bà lão khổ sở khuyên nhủ.
“Hả? Cái gì?”
Trương Hàn còn đang vắt óc suy nghĩ hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía bà lão.
“Hửm? Đạo hữu, không phải ngươi đang tự hỏi có nên làm chủ Thánh Địa hay không sao?”
Bà lão ngây ngẩn cả người.
“Không phải, ngươi nghĩ nhiều quá.”
Trương Hàn trợn tròn mắt.
Hắn ta đâu rảnh nghĩ làm chủ Thánh Địa gì đó hay không.
Hắn ta đang suy nghĩ, họ Diệp, hình như có số mệnh đặc biệt thêm vào.
Con nối dòng tương lai của hắn ta, có nên nhận đại sư huynh làm nghĩa phụ, như vậy cũng danh chính ngôn thuận theo họ Diệp của đại sư huynh hay không.
Có quỷ mới biết, vậy mà đám người này đang suy nghĩ để hắn làm chủ Thánh Địa…
Ồ.
Đối với chuyện này, Trương Hàn chỉ muốn nói một câu.
Ta thực sự không muốn làm chủ Thánh Địa!