Chương 206: Sao tiên sinh kể chuyện biết được 2
Phía dưới, tiên sinh kể chuyện đã kết thúc đề tài này.
Chính thức bắt đầu kể chuyện.
Bốp.
Tiên sinh kể chuyện gõ Tỉnh Đường Mộc, hơi ngồi thẳng người.
“Được rồi, chuyện hôm nay đã nói xong, bây giờ nói một số chuyện xưa hôm nay của chúng ta.”
“Kế tiếp bắt đầu từ ngày hôm qua, tiếp tục nói.”
“Tông chủ của tông môn ẩn thế đại chiến Long Tộc, hồi 7: Nhật Nguyệt Tinh Thần cho ta sử dụng.”
“Lại nói, tông chủ của tông môn ẩn thế kia thấy Long Quân muốn ra tay, biết rõ ra tay trên mặt đất có khả năng ảnh hưởng tới phàm tục, chủ động dẫn Long Quân tới bầu trời chiến đấu, tránh khiến giới phàm tục bị thương!”
“Sở tông chủ lên trên vòm trời cách 9999 mét, chiến đấu kịch liệt với Long Quân, hai bên bất phân thắng bại, đánh tới mức khó phân thắng bại…”
“Chiến đấu kịch liệt mất ba ngày, Sở tông chủ cảm thấy thăm dò ra được thực lực của Long Quân, hóa ra, ba ngày này, Sở tông chủ đang thăm dò Long Quân…”
“Sở tông chủ thăm dò xong, lúc này dốc toàn lực ra tay, hái xuống nhật nguyệt tinh thần, trực tiếp đánh bại Long Quân…”
Tiên sinh kể chuyện kể xong chuyện xưa.
Chuyện xưa này…
Trương Hàn mở to mắt nhìn.
Thật hay giả thế.
Sư tôn đánh bại Long Quân, cũng là mấy ngày hắn ta và sư tôn xuống núi.
Nếu thực sự có động tĩnh lớn như vậy, sao hắn ta không biết?
Chẳng lẽ mắt hắn ta bị mù sao?
Còn nữa, sao tiên sinh kể chuyện này biết được, khó thấy đúng không?
…
Vân Châu, trong một gian trà lâu.
Tiên sinh kể chuyện đang thao thao bất tuyệt nói về chuyện xưa.
“Lại nói, tông chủ của tông môn ẩn thế kia, vậy mà vươn tay lấy xuống tất cả nhật nguyệt tinh thần, muốn dùng nhật nguyệt tinh thần đánh bại Long Quân.”
“Nhật nguyệt tinh thần khổng lồ cỡ nào? Không nói đến nhật nguyệt, chỉ riêng tinh thần, chỉ liếc mắt một cái không nhìn thấy tận cùng, một ngôi sao đều to hơn cả Vân Châu, chậc chậc, nếu một ngôi sao rơi xuống Vân Châu, e rằng cả Vân Châu đều sẽ biến mất trong lịch sử!”
“Long Quân kia nhìn thấy Sở tông chủ hái nhật nguyệt tinh thần xuống, đôi mắt lập tức trợn to, sợ bị nhật nguyệt tinh thần đánh trúng, kêu hú một tiếng, biến thành Thương Long vạn trượng, một tiếng rầm vang lên, lại muốn chạy trốn…”
“Không sai, các vị khách quan, Long Quân này là sợ hãi…”
Tiên sinh kể chuyện còn chưa nói xong.
Các khách nhân trong trà lâu đều tập trung tinh thần lắng nghe.
Nói đến chỗ đặc sắc, cả đám đều không nhịn được trầm trồ khen ngợi.
Trái lại Trương Hàn càng nghe, vẻ mặt càng kỳ lạ.
Thì ra những lời này, đều là những lời biên soạn ra.
Đâu có nhiều chuyện như vậy.
Tuy hắn ta không tự mình thấy được sư tôn nhà mình chiến đấu với Long Quân yêu tộc, nhưng hắn ta có thể đoán ra.
Có lẽ hai bên chỉ thăm dò một lát mà thôi.
Hay là sư tôn bày ra tu vi rất cao thâm, trực tiếp dọa Long Quân sợ hãi.
Tuyệt đối không có khả năng là cái gì mà sư tôn đại chiến với Long Quân một trận, hái nhật nguyệt tinh thần đánh rồng.
May mà năng lực mơ mộng của tiên sinh kể chuyện đủ cường đại.
Vậy mà có thể mơ mộng ra những lời như vậy.
Thật là mạnh.
Trương Hàn lắc đầu, có chút bội phục.
Hắn ta lập tức đứng dậy, bỏ một viên bạc vụn lên trên bàn, chuẩn bị rời đi.
Ở trong trà lâu này, hắn ta không chiếm được bất cứ tin tức gì, ở nơi này cũng vô dụng.
Trương Hàn đi vài bước, vốn định trực tiếp rời đi.
Tình cờ nhìn một gian phòng ở bên tầng ba trà lâu, trong mắt xuất hiện nghi ngờ.
“Đây là yêu khí?”
Trương Hàn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Lòng bàn chân có từng pháp trận bay lên.
Che giấu tất cả khí tức trên người hắn ta.
Trong trà lâu, Trương Hàn giống như biến mất khỏi hư không.
May mà các khách nhân đều đang nghe tiên sinh kể chuyện nói, không chú ý tới, nếu không sẽ bị dọa sợ.
Trương Hàn che giấu thân thể, đi tới phòng ở tầng ba.
Rất nhanh.
Trương Hàn đi tới trước cửa căn phòng, nhẹ chân nhẹ tay tiến vào.
Lọt vào trong tầm mắt, là hai bóng người.
Hai người này ngồi trước bàn.
Một người trong đó là một lão giả, mặt mũi hiền lành, tóc trắng xóa.
Một người khác là một người trẻ tuổi mặc áo bào hắc mãng long văn, hơi phẫn nộ nói chuyện, vẻ mặt có chút kích động.
Một chút yêu khí bị Trương Hàn nhận ra, cũng là phát tán từ trên người người trẻ tuổi này.
Đây là yêu sao?
Một yêu chạy tới trà lâu làm gì.
Trương Hàn có chút nghi ngờ, không để lộ thân thể, cứ đứng trong trận pháp như vậy, muốn nhìn xem hai yêu này định làm gì.
Trương Hàn lẳng lặng đứng.
Trong phòng.
Người trẻ tuổi không cảm nhận được, tức giận vẫy tay, trên mặt tràn ngập tức giận.
“Quy lão, ngươi nói xem những phàm nhân này, có đáng giận hay không? Chuyện gì cũng không biết mà ăn nói bừa bãi!”
“Cha ta đã nói công khai, chỉ ăn chút thiệt thòi nhỏ, lại bị đám phàm tục này lan truyền cha ta sắp chết!”
Người trẻ tuổi phẫn nộ nói.
“Điện hạ, người đừng nóng giận, chỉ là lời nói của đám phàm nhân mà thôi, nghe là được, đừng tin là thật.”
Lão giả bên cạnh lắc đầu nói.
“Thực sự muốn làm thịt đám phàm nhân này, càng nghĩ càng giận.”
Người trẻ tuổi vẫy tay.