Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 228: Tọa kỵ

Chương 228: Tọa kỵ
Ngao Ngự ở bên cạnh thấy thế, không nhịn được nhìn nhiều mấy cái.
“Làm sao vậy? Phi kiếm vừa rồi là truyền tin đúng không? Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Ngao Ngự vô cùng tò mò hỏi.
“Không có chuyện gì, nhưng mà lần này ngươi không thể không đi về, ta phải rời khỏi Vân Châu về tông môn rồi.”
Trương Hàn chậm rãi mở hai mắt, nhìn thoáng qua Ngao Ngự, mở miệng nói.
“Ngươi phải về tông sao? Ta không thể đi theo à?”
Ngao Ngự lập tức cảm thấy chân gà trên tay không thơm nữa.
“Nếu không thì sao, ngươi còn muốn theo ta về tông à?”
Trương Hàn trợn to mắt nói.
Ngao Ngự không nói nữa, đặt chân gà trên tay xuống, rơi vào trầm tư.
Đương nhiên là Trương Hàn không để ý, tiếp tục tìm hiểu tin tức về “Đại Bỉ vạn tông”.
Đại Bỉ hội tụ tất cả tông môn cường đại trên đại lục…
Cũng là việc trọng đại của giới Tu Tiên đại lục, nếu tham dự Đại Bỉ cấp bậc này, còn đạt được thứ hạng.
Như vậy danh vọng chắc chắn sẽ tăng lên.
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ sư tôn muốn được vạn chúng chú mục, tuyên bố để hắn ta kế thừa vị trí tông chủ sao?
Có khả năng!
Có lẽ sư tôn cảm thấy mình sắp phi thăng.
Nhưng không biết nên làm thế nào khiến danh vọng của hắn ta tăng cao.
Cho nên bảo hắn ta tham gia Đại Bỉ vạn tông, dựa vào chuyện này tăng danh vọng!
Đến lúc đó nhân cơ hội lại truyền ngôi cho hắn ta!
Chính là như vậy!
Hơn nữa dựa theo tin tức, đến lúc đó ngay cả đại sư huynh, còn có tam sư đệ tứ sư muội đều tham gia.
Ý của sư tôn chắc chắn cũng là muốn đồng môn ủng hộ hắn ta thành tông chủ của Vô Đạo Tông.
Phòng ngừa sau khi sư tôn phi thăng, xảy ra chuyện đồng môn đấu đá nhau.
Không sai, chính là như vậy.
Sư tôn, đệ tử đã hiểu!
Trong đôi mắt của Trương Hàn lóe lên tinh quang.
Giống như đã tưởng tượng được cảnh hắn ta ngồi lên ngai vàng tông chủ.
Đi thôi đi thôi, nhanh về tông môn.
Vẻ mặt Trương Hàn vô cùng kích động, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Đợi một lát, đợi một lát!”
Ngao Ngự gọi Trương Hàn lại.
“Làm sao vậy? Ngươi còn chuyện gì nữa? Thôi quên đi, nếu ngươi thực sự lo lắng cha ngươi, bây giờ ta đi qua nói với hắn một tiếng lại rời khỏi Vân Châu là được.”
Trương Hàn xoay người hơi bất đắc dĩ nói.
“Không không không, cho dù ngươi nói với cha ta, đợi ngươi rời đi, cha ta vẫn sẽ xử phạt ta.”
Ngao Ngự lắc đầu nói.
“Nếu không thì ngươi muốn thế nào? Theo ta về tông sao?”
Trương Hàn bị chỉnh không biết làm thế nào.
Con hàng này đúng là phiền phức.
Không thể bắt hắn ta dẫn con hàng này trở về được.
“Thực sự có thể theo ngươi về tông được sao?”
Ngao Ngự mở miệng thăm dò.
Những lời này vang lên, Trương Hàn mở to hai mắt nhìn.
Người này thực sự có can đảm nghĩ như vậy.
Theo hắn ta về tông sao?
Dẫn một yêu tộc về tông à?
Không đúng…
Hình như cũng được.
Dù gì hắn ta cũng là tông chủ tương lai.
Có một con rồng làm tọa kỵ.
Rất bình thường đúng không.
Cưỡi rồng…
Hình như rất có khí phách.
Đôi mắt Trương Hàn sáng lên, nhìn chằm chằm Ngao Ngự.
Ngao Ngự vốn định nói gì đó cảm thấy trái tim lạnh lẽo, không hiểu sao xuất hiện cảm giác nguy hiểm.
“Khụ, Ngao Ngự à, ngươi lại đây.”
Trương Hàn tiến lên trước ôm Ngao Ngự, ngầm điều động pháp lực, giống như sợ đối phương chạy mất.
“Hả? Làm sao?”
Ngao Ngự càng ngày càng thấy không thích hợp.
“Ngươi nói xem, hai ta có phải huynh đệ hay không?”
“Hai ta sao? Ngươi và cha ta cùng cấp, ngươi và ta làm huynh đệ, chẳng phải là vô duyên vô cớ thấp hơn đồng lứa sao?”
“Khụ khụ, đừng nói những chuyện này, ngươi chỉ cần nói, hai ta có phải huynh đệ hay không?”
“Ngươi đều đã nói như vậy, vậy thì đúng!”
“Nếu thế ngươi biến thành rồng, cho ta cưỡi thế nào?”
Ngao Ngự: “…”
Cho nên ngươi nói nhiều như vậy, chính là muốn cưỡi ta sao?

Vân Châu, trong phòng tửu lâu.
Ngao Ngự mở to hai mắt nhìn.
Trương Hàn này, vậy mà muốn cưỡi hắn ta?
Còn luôn miệng nói muốn làm huynh đệ với hắn ta.
Mẹ nó huynh đệ là phải bị ngươi cưỡi ư?
Ngươi đúng là có bệnh!
Trương Hàn ở bên cạnh không quản nhiều như vậy, đôi mắt sáng rực nhìn Ngao Ngự.
“Thế nào? Huynh đệ tốt!”
“Như vậy ngươi đồng ý, ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi! Đến lúc đó đừng nói là một Long Quân, cho dù mười tám người, ta cũng bảo vệ ngươi!”
“Chỉ cần ngươi biến thành rồng, mọi chuyện đều dễ nói!”
Trương Hàn dụ dỗ.
“Không phải, sao Long Tộc có thể bị người cưỡi! Trương lão đại, chuyện này tuyệt đối không được!”
Ngao Ngự cười khổ đáp.
“Sao không được? Bị cưỡi là chuyện của ngươi, không liên quan tới người khác.”
Trương Hàn vẫn dụ dỗ.
“Long Tộc rất kiêu ngạo, tuyệt đối không thể bị cưỡi, ta là rồng, còn là Thương Long huyết mạch thuần khiết, sao có thể bị người cưỡi? Chuyện này không có khả năng.”
Ngao Ngự quả quyết từ chối.
“Một khi đã như vậy, vậy ta không còn biện pháp, bây giờ ta chuẩn bị về tông, Ngao Ngự, chúc ngươi may mắn, có lẽ Long Quân không đánh chết ngươi đâu, ồ… Dựa theo lời ngươi mới nói, Long Quân chỉ bắt ngươi đi lấy giống rồng mà thôi.”
Trương Hàn thế dụ dỗ không có tác dụng, quả quyết đe dọa.
Bộ dạng như không lừa con rồng này làm tọa kỵ, sẽ không bỏ qua.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất