Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 23: Đại trưởng lão không có khả năng là chó liếm

Chương 23: Đại trưởng lão không có khả năng là chó liếm
“Dạ, sư tôn.”
Trương Hàn ôn hòa đồng ý, trong đôi mắt giống như không hề bận tâm, giống như mọi chuyện không thể ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn ta.
Hắn ta đã mười năm không tu luyện.
Có lẽ so với những người cùng cấp, tu vi của hắn ta kém nhất.
Nhưng mười năm tôi luyện ra tâm thái, lại khiến hắn ta trở nên không hề bận tâm.
Sở Duyên nghe thấy thế, không cần nhiều lời nữa, dùng pháp lực cuốn lấy Trương Hàn, lòng bàn chân sinh mây, giống như hóa thành một cơn gió mạnh, đi về phía dãy núi Huyền Thiên.
...
Cùng lúc đó, trong đại điện của Càn Đế Đạo Tông.
Một tin tức truyền vào, dẫn tới cấp cao của Càn Đế Đạo Tông vô cùng coi trọng.
Có người phát hiện ra tung tích của tông chủ tông môn ẩn thế rồi.
Tin tức này truyền đến, tất cả cấp cao trong Càn Đế Đạo Tông bùng nổ, đều tụ tập lại với nhau thảo luận.
Đại trưởng lão cầm bức họa cuộn tròn, mặt quay về phía rất nhiều trưởng lão cùng với tông chủ.
“Dựa theo tin tức, là một đệ tử trong tông ta đi du lịch phát hiện, ba ngày trước, ở bên thành Võ Thường thuộc Đại Chu phàm tục phát hiện một người giống y hệt như trong bức họa cuộn tròn.”
“Chẳng qua cảnh giới của người này chỉ có Nguyên Anh, không có bá đạo tuyệt luân giống như trên bức họa cuộn tròn, nhìn chỉ như cảnh giới Nguyên Anh thông thường, không có bất cứ điểm nổi bật nào!”
Đại trưởng lão cẩn thận nói.
Rất nhiều trưởng lão nhao nhao mở miệng.
“Không phải chỉ là người giống người, nhưng thực tế không phải cùng một người đấy chứ?”
“Không có khả năng, trái lại ta cảm thấy đây mới là bộ dạng của cường giả lánh đời, lánh đời một thời gian, đương nhiên không có khả năng công khai, làm bộ như cảnh giới Nguyên Anh hành tẩu nhân gian, rất phù hợp với phong cách của cường giả lánh đời!”
“Ta cũng thấy thế, cảnh giới Nguyên Anh là cố ý làm giả, tông chủ của tông môn ẩn thế này, rõ ràng cho thấy không muốn bị quấy rầy.”
Bọn họ bàn tán xôn xao.
Cuối cùng cũng cho ra một kết quả.
Tông chủ của tông môn ẩn thế không muốn bị người ta phát hiện, cho nên cố ý giả làm cảnh giới Nguyên Anh, che giấu ở hồng trần.
Cho ra kết luận này.
Rất nhiều trưởng lão đều lúng túng.
Rõ ràng là tông chủ của tông môn ẩn thế này không muốn bị người ta quấy rầy hắn.
Nhưng bọn họ rất không dễ dàng gì mới tìm được thông tin của đối phương.
Không đi quấy rầy, chuyện này không phải là để bọn họ “tương tư đơn phương” sao.
Cho nên rốt cuộc có đi quấy rầy hay không đây.
Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ không có quyết định.
Cuối cùng vẫn dời mắt nhìn tông chủ Càn Nguyên.
Muốn tông chủ Càn Nguyên làm ra quyết định.
Tông chủ Càn Nguyên cũng nhíu mày, không thể lập tức đưa ra quyết định, cẩn thận suy nghĩ đối sách, nói thật, lão ta cũng không cam lòng, nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên lão ta nghĩ ra được một ý.
“Có!”
“Nếu tông chủ của tông môn ẩn thế này thích ẩn vào hồng trần, chúng ta không tiện đi quấy rầy, nhưng chúng ta có thể tình cờ gặp mà!”
Tông chủ Càn Nguyên híp mắt, chậm rãi nói.
Tình cờ gặp!
Những lời này vang lên, đôi mắt tất cả trưởng lão lóe sáng.
Đúng vậy.
Bọn họ không thể quấy nhiễu tông chủ của tông môn ẩn thế này, nhưng không có nghĩa là bọn họ không thể tình cờ gặp!
Tình cờ gặp là duyên phận.
Tông chủ của tông môn ẩn thế này không thể từ chối được đâu.
Mà bọn họ tình cờ gặp tông chủ của tông môn ẩn thế này, nói không chừng tâm trạng của tông chủ tông môn ẩn thế này tốt, dạy bọn họ chút gì đó thì sao?
Phải biết rằng một tông môn vạn năm, đã vô cùng đáng sợ, truyền thừa của tông môn rơi xuống một cọng lông, cũng có thể khiến bọn họ được rất nhiều lợi ích!
Nghĩ như vậy, các trưởng lão vô cùng kích động.
“Tông chủ, tông chủ, để ta tình cờ gặp đi!”
“Thúi lắm, để ta đi, tông chủ, đừng nhìn ta mặt ngoài vinh quang chói lọi, thực ra sau lưng ta là một con chó liếm, để ta tình cờ gặp đi! Ta nhất định sẽ khiến tông chủ của tông môn ẩn thế này cảm thấy thoải mái dễ chịu...”
“Tông chủ, vẫn nên để lão phu đi cho!”
Nghe rất nhiều trưởng lão tranh giành như vậy, tông chủ Càn Nguyên im lặng lần nữa.
Lão ta không biết nên chọn ai mới tốt đây.
Nhưng trên thực tế, lão ta muốn tự mình đi.
Thực ra cũng không phải mưu lợi thứ gì, quan trọng nhất chính là lão ta muốn làm chó liếm một lát.
Nhưng lão ta phải xử lý tất cả mọi chuyện trong Càn Đế Đạo Tông, không thể thoát thân được.
Căn bản không thể đi “tình cờ gặp”.
Đám người lại bàn bạc một lát xong.
Vẫn quyết định để đại trưởng lão đi.
Tông chủ Càn Nguyên rõ ràng không thể tự mình đi, cũng không có tâm tư để đám người này đi làm chó liếm.
Cho nên lựa chọn đại trưởng lão ở mặt ngoài nhìn đức cao vọng trọng.
Tin tưởng đại trưởng lão là người nghiêm túc, sẽ không đi làm chó liếm.
Ừm, tông chủ Càn Nguyên đảm bảo, chắc chắn sẽ không.
Nếu người nghiêm túc như đại trưởng lão còn có thể làm chó liếm như vậy, vậy thì tông chủ Càn Nguyên có thể nuốt hết mấy cây cột trong đại điện.
Nuốt sống luôn!
Ăn một chút lão ta sẽ không phải người!
Đại trưởng lão chiếm được cơ hội lần này, trên gương mặt không biểu lộ ra hưng phấn, nói: “Tông chủ, lão phu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, Vô Đạo Tông và Càn Đế Đạo Tông, chắc chắn sẽ đạt thành tình nghĩa thân thiết!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất