Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 232: Một lần cuối cùng

Chương 232: Một lần cuối cùng
Ngao Ngự biết rõ thân phận của Sở Duyên, lập tức biến thành hình người, quỳ trên đất, không dám nói câu nào, sợ bị đánh.
“Ừm… Vị này là?”
Sở Duyên kìm nén kinh hồn táng đảm, không dấu vết lùi về sau mấy bước, sợ bị con rồng biến thành hình người này nuốt mất.
“Khởi bẩm sư tôn, đây là con trai thứ 97 của Long Quân Vân Châu, hiện giờ là tọa kỵ của đệ tử, chuyện đó… Sư tôn, tông môn ta, hẳn là có thể mang tọa kỵ vào đúng không?”
Trương Hàn thật cẩn thận hỏi.
Nghe thấy những lời này, trong lòng Sở Duyên chấn động.
Tọa kỵ?
Con rồng này là tọa kỵ của ngươi sao?
Hắn không dám nghĩ, vậy mà sinh vật này là tọa kỵ của Trương Hàn?
Lúc này mới bao lâu không gặp.
Đệ tử âm hiểm này đã mạnh tới mức này rồi sao?
Sở Duyên có chút hoảng hốt, hắn cảm nhận được, hắn cần phải bình tĩnh lại một chút mới được.
“Được, nhưng mà, ừm, không có việc gì, năm tháng sau phải tham dự Đại Bỉ vạn tông, con chuẩn bị sẵn sàng là được, được rồi, vi sư còn có việc, đi trước đây.”
Sở Duyên nuốt nước bọt, nói xong câu này.
Xoay người rời đi.
Sợ tiếp tục ở lại, sẽ bị con rồng này tấn công.
Sở Duyên nhanh chóng rời đi, trốn vào trong đại điện tông chủ.
Trương Hàn và Ngao Ngự đứng tại chỗ thấy thế, nhao nhao thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Được rồi, sư tôn nói không sao, vậy thì chắc chắn không sao, có thân phận tọa kỵ của đệ tử, ngươi có thể ở lại trong Vô Đạo Tông rồi.”
Trương Hàn lập tức cảm thấy toàn thân thả lỏng.
Vừa rồi hắn ta thực sự sợ sư tôn nói một câu, trong tông không cho phép tọa kỵ tiến vào.
“Làm ta sợ muốn chết, bị vị này nhìn chằm chằm, ta đều có cảm giác bị vị này nuốt vào bụng, phù… Trương lão đại, cảm ơn ngươi cho ta thân phận tọa kỵ của đệ tử.”
Ngao Ngự thở dài một hơi, cảm kích nói một câu.
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”
Trương Hàn nghe thấy thế, cười thần bí.
Ngươi chắc chắn đây là một thân phận sao?
Không thể nào không thể nào.
Sẽ không thực sự cảm thấy ta cho ngươi thân phận tọa kỵ của đệ tử, chỉ vì cho người tiến vào Vô Đạo Tông sao.
“Vậy chuyện đó, Ngao Ngự, ta định đi gặp sư muội, hay là đi cùng ta đi?”
Bỗng nhiên Trương Hàn mở miệng.
“Trương lão đại, ngươi đi gặp sư muội ngươi, ta đi theo ngươi làm gì…”
Ngao Ngự còn chưa nói hết, thì dừng lại.
Bỗng nhiên đôi mắt trợn to.
Không phải là…
Lại muốn cưỡi hắn ta đấy chứ?
“Ừm, đúng là như vậy, Ngao Ngự, ta muốn bày ra uy phong của sư huynh trước mặt sư muội ta, cho nên chỉ có thể ấm ức ngươi một chút, lại biến thành rồng đi.”
Trương Hàn ho khan hai tiếng, nói.
“Không! Trương lão đại, ngươi quá đáng quá! Rõ ràng chỉ nói một lần!”
Ngao Ngự lùi về sau mấy bước, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Ừm, chuyện này là không có biện pháp, Ngao Ngự, tới đây, ngoan một chút biến thành rồng đi, lần này chắc chắn là lần cuối cùng, chủ yếu là ta muốn bày ra uy nghiêm của sư huynh, cưỡi lên người ngươi, càng oai phong hơn, ngươi hiểu không?”
Trương Hàn dụ dỗ.
“Không được! Long Tộc tuyệt đối không thể bị cưỡi!”
Thái độ của Ngao Ngự kiên quyết.
“Chỉ một lần cuối cùng! Thật đó, đây là lần cuối cùng!”
Trương Hàn vội vàng mở miệng nói.
“Không được…”
“Một lần cuối cùng! Chẳng lẽ một lần cuối cùng cũng không được sao?”
“Chuyện này… Trương lão đại, chuyện này thực sự không được đâu.”
“Một lần cuối cùng!”
“Thực sự một lần cuối cùng sao?”
“Thật, thật còn hơn cả trân châu!”
Đối mặt với giọng nói áp bách của Trương Hàn, Ngao Ngự vẫn khuất phục.
Biến thành một con Thương Long lần nữa, để mặc Trương Hàn cưỡi lên…

Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trong khu cư trú của đệ tử.
Đạm Đài Lạc Tuyết đứng trên một khu đất trống.
Nàng mặc bộ đồ màu xanh, mái tóc đen ở sau lưng lấy một cái đai đỏ buộc vào, giữa trán thu liễm không ít cao quý lạnh lùng, thay vào đó là điềm tĩnh.
Nhưng mà lúc này, trong đôi mắt màu vàng của Đạm Đài Lạc Tuyết, có một chút kinh ngạc.
Bởi vì trước mặt nàng, Trương Hàn cưỡi một con Thương Long di chuyển ở phía trước.
Lấy rồng làm tọa kỵ.
Sao không khiến Đạm Đài Lạc Tuyết kinh ngạc được.
Khiến Đạm Đài Lạc Tuyết kinh hãi, còn vì trong miệng Thương Long này phát ra âm thanh kỳ lạ.
Hú hú?
Nàng nhớ rõ tiếng kêu của rồng viết trong sách, không phải giống như trâu thì cũng như hổ, tiếng kêu biểu lộ ra sự bá đạo?
Vì sao con Thương Long này lại kêu kỳ lạ như thế.
Chẳng lẽ đây là loại rồng đặc biệt?
“Sư muội bái kiến nhị sư huynh.”
Tuy Đạm Đài Lạc Tuyết cảm thấy kinh ngạc, nhưng không quá mức.
Nhìn thấy Trương Hàn xong, Đạm Đài Lạc Tuyết cúi người thi lễ, bày tỏ tôn kính.
“Ừm, sư muội, hôm nay sư huynh mới trở về, gần đây muội tu hành thế nào?”
Trương Hàn nhảy từ trên đỉnh đầu Thương Long xuống, rơi lên mặt đất, vô cùng nho nhã nói chuyện với Đạm Đài Lạc Tuyết.
Ngao Ngự thấy thế, vội vàng xoay người biến đổi, hóa thành hình người, đứng phía sau Trương Hàn.
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Một lần cuối cùng này, cuối cùng cũng hoàn thành.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất