Chương 234: Đạm Đài Lạc Tuyết VS Ngao Ngự 2
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng Ngao Ngự không thể nhịn nổi nữa, mở miệng trước phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Chuyện đó… Đại nhân, ngươi, ngươi muốn so tài thế nào?”
Gương mặt Ngao Ngự đau khổ nói.
“Đương nhiên là dốc toàn lực so tài, cảnh giới Nguyên Anh, rất miễn cưỡng có thể so tài với ta, đặc biệt ngươi là Long Tộc, nghe nói Long Tộc đều rất mạnh đúng không.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng nói.
Trong đôi mắt màu vàng lóe lên chút ý chí chiến đấu.
Tuy nàng chưa từng giao chiến với người khác, nhưng đối với sức chiến đấu của mình, cũng có chút tính được.
Đánh với cảnh giới Nguyên Anh, thì tuyệt đối không thành vấn đề.
“Đại nhân, ngươi nói thật sao? Ta thấy ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới Luyện Khí đâu.”
Ngao Ngự thật cẩn thận nói.
Hắn ta liếc nhìn ra được, người trước mặt không có một chút tu vi.
“Ta ngay cả cảnh giới Luyện Khí cũng chưa tới sao?”
Đạm Đài Lạc Tuyết cười.
Ngay sau đó, trên tay nàng đột nhiên xuất hiện một bàn cờ đá.
Lực lượng linh hồn của nàng bộc phát ra.
Trên bàn cờ đá giống như xuất hiện cộng minh, lóng lánh kim quang.
Dưới ánh mắt sợ hãi của Ngao Ngự.
Trên mặt đất xuất hiện từng tia sáng màu vàng đất, giăng khắp nơi.
Bốn phương tám hướng dâng lên một bức tường.
Từ bên ngoài phía xa nhìn lại, giống như một bàn cờ bao phủ một khu đất rộng…
Vô Đạo Tông, trước Thần Binh Các.
Nhìn tòa lầu các phía trên lộ ra cổ xưa, còn tràn ngập đạo vận trước mặt.
Trong đôi mắt Trương Hàn lộ ra từng dòng hào quang.
“Vô Đạo Tông đúng là Vô Đạo Tông…”
“Cảnh giới càng cao, càng cảm thấy mỗi điện phủ trong Vô Đạo Tông đều sâu không lường được như vậy, huyền diệu vô thường.”
“Không biết trong những điện phủ bị phong bế có thứ gì.”
Trương Hàn đứng trước Thần Binh Các, có chút tò mò đánh giá những điện phủ đóng chặt.
Không biết bên trong có thứ gì.
Nhưng mà hắn ta không muốn lẻn vào.
Hiện giờ rất có khả năng cách hắn ta kế thừa vị trí tông chủ không xa.
Nếu sau này làm ra hành động tự tìm đường chết, khiến không còn vị trí tông chủ, vậy hắn ta khóc cũng không có ích gì.
Dù sao hiện giờ nên kìm chế sự tò mò lại.
Đợi sư tôn giao vị trí tông chủ cho hắn ta, chắc chắn sẽ nói rõ mọi chuyện với hắn ta.
Đến lúc đó Vô Đạo Tông có nội tình gì truyền cho hắn ta, còn không phải sẽ thấy rõ?
Không cần nhất thời nóng lòng.
Trương Hàn ngầm nghĩ.
Vô cùng tự tin gật đầu, lập tức bước vào trong Thần Binh Các.
Tiến vào trong Thần Binh Các, lọt vào trong tầm mắt là hàng loạt đài đá, cùng với thần binh ở phía trên.
“Đám bạn già, đều xuất hiện cả đi, ta đã trở lại.”
Trương Hàn thản nhiên nói một câu.
Lần trước trước khi hắn ta theo sư tôn xuống núi, đã thường xuyên tới Thần Binh Các, tìm những thần binh này tạo quan hệ.
Tuy không được một kiện thần binh tán thành.
Nhưng thường xuyên qua lại, đã rất thân quen với những thần binh này.
Ừm, đương nhiên rồi.
Là chính hắn ta cảm thấy thân quen.
Có lẽ thần binh chưa từng cảm thấy như vậy.
Sau khi Trương Hàn nói xong, ánh mắt nhìn một vòng.
Phát hiện căn bản không có bất cứ kiện thần binh nào để ý tới hắn ta.
Hắn ta cũng coi như không thấy gì, thói quen sớm đã như vậy.
“Này này này, nể mặt chút đi, ít nhất cũng phải có âm thanh, ta biết các ngươi đều có linh tính.”
Trương Hàn không khỏi mở miệng nói.
Sau khi hắn ta nói xong, tầm mắt vô cùng chuẩn xác nhìn cái búa trên đài đá cuối cùng, hắn ta vẫy tay bày trận pháp che chắn cho đài đá.
Sau khi hắn ta bày trận, cái búa kia lập tức lóe lên hào quang, giống như muốn nói gì đó…
“Ngươi đừng nói, ta biết trong miệng ngươi sẽ nói ra những lời không hay.”
Trương Hàn cười hì hì bày trận pháp, nói một câu.
Cái búa: “…”
Ngươi là con giun trong bụng ta sao?
Hiểu rõ về ta như vậy sao?
Trương Hàn không để ý tới cái búa này, ánh mắt nhìn thần binh trên đài đá khác, chắp tay.
“Các vị, đều ra ngoài tâm sự đi, đừng lề mề nữa.”
Trương Hàn thúc giục một tiếng.
Ong…
Lần này trên đài đá, những thần binh có vẻ tối đen không có ánh sáng không còn giữ im lặng, đều tỏa ra hào quang chói mắt.
Hào quang hội tụ cùng một chỗ, bao phủ cả Thần Binh Các.
Ngoại trừ có mấy kiện thần binh vẫn giữ im lặng ra, phần lớn thần binh đều mở miệng nói chuyện.
“Tiểu tử ngươi, khá lắm, vậy mà có thể che chắn âm thanh của cái búa kia, ta phải tâm sự với ngươi mới được.”
“Trái lại đã lâu không gặp, còn tưởng là ngươi đã nghẻo rồi cơ.”
“Ngươi bảo bọn ta đừng lề mề nữa? Đừng lề mề là ngươi ấy, bọn ta không có ai nhận ngươi làm chủ, ngươi đừng lề mề nữa, nhanh cút ra ngoài đi.”
Đám thần binh nhao nhao mở miệng, có thần binh rất thân mật chào hỏi Trương Hàn, có thần binh thì trực tiếp mắng.
Đối với thân mật chào hỏi, Trương Hàn đều chưa từng đáp lại.
Đối với mắng chửi, Trương Hàn trực tiếp coi như không có.