Chương 249: Sư tôn xuất quan rồi sao 1
Chỉ là vì chuyện này, dẫn tới trên tay hắn ta không có thứ gì để đặt cược, chuyện này vô cùng bất đắc dĩ.
Diệp Lạc thấy thế, đứng dậy.
“Được rồi, nếu Nhị Cương gây ra, quyết định như vậy đi, để Thương Long này đặt cược, nếu không ai lấy được top 10 trong Đại Bỉ vạn tông, đặt cược của người đó sẽ thuộc về Vô Đạo Tông.”
“Nếu như nhị sư đệ thua, con Thương Long này sẽ thành tọa kỵ của cả Vô Đạo Tông.”
Diệp Lạc mở miệng nói.
“Có thể có thể!”
Trương Hàn lập tức đồng ý.
Đôi mắt hắn ta đã lóe lên ánh sáng.
Nói nhiều như vậy, còn không phải lót đường cho hắn ta.
Đại sư huynh đúng là người tốt!
“Cứ quyết định như thế đi, đúng rồi, tam sư đệ, đệ có thứ gì đặt cược không?”
Diệp Lạc nhìn ra được suy nghĩ của Trương Hàn, chỉ cười, không để ý tới, trái lại dời mắt nhìn Tô Càn Nguyên.
“Chuyện này… Đại sư huynh, túi trữ vật của ta có cấm chế, không phải bản thân mở ra sẽ tự hủy, nhưng mà ta không có pháp lực, căn bản không mở được, nếu có thể mở, trái lại ta có pháp bảo.”
Tô Càn Nguyên chua xót nói.
“Hả? Cấm chế? Sư đệ, đệ đưa túi trữ vật cho ta xem, nói không chừng ta có thể cởi bỏ.”
Trương Hàn mở miệng nói.
Chơi trận pháp, đối với thứ đồ chơi như cấm chế, ít nhiều cũng có tiếp xúc.
Có khả năng một số cấm chế Thượng Cổ hắn ta không thể giải được, cấm chế bình thường, đối với người chuyên nghiệp như hắn ta mà nói, vẫn rất đơn giản.
“Ồ, nhị sư huynh, ở đây.”
Tô Càn Nguyên lấy một túi đựng đồ bên hông ra, đưa cho Trương Hàn.
Trương Hàn nhận lấy nhìn, sửng sốt một lát.
“Tam sư đệ, đệ đúng là…”
“Đệ đúng là cẩn thận? Trước sau 30 cấm chế, còn dụ địch xâm nhập, một khi bị phá đạo cấm chế thứ ba mươi, còn có cấm chế ẩn, trực tiếp phá túi trữ vật, còn kích nổ mọi thứ ở trong túi trữ vật nữa…”
Trương Hàn nhìn cũng bất đắc dĩ bật cười.
Thêm nhiều thứ như vậy, vậy mà cuối cùng làm mình khó xử.
“Nhị sư huynh, huynh đừng cười, rốt cuộc cấm chế trên túi trữ vật này có thể cởi bỏ hay không.”
Tô Càn Nguyên xấu hổ nói.
“Có thể, những thứ này đều là một số cấm chế hiện giờ, cởi rất dễ.”
Trương Hàn nói một câu.
Hắn ta lập tức rót pháp lực vào trong nhẫn trữ vật, chỗ tim một Trận Văn ngưng tụ mà thành, theo pháp lực của hắn ta cùng tiến vào túi trữ vật.
Soàn soạt…
Một lát sau, rắc một tiếng.
Trương Hàn thu hồi pháp lực, Trận Văn tản ra, Trương Hàn lập tức đặt túi trữ vật lên bàn.
“Được rồi, tam sư đệ, cấm chế trên túi trữ vật đã được mở, bây giờ bất cứ người nào cũng có thể mở được.”
Trương Hàn thản nhiên nói.
“Vậy mong sư huynh mở ra giúp ta, lấy hết đồ ở bên trong ra ngoài, ta không có pháp lực, không lấy được những thứ này.”
Tô Càn Nguyên vô cùng bất đắc dĩ nói.
Đây coi như là chỗ thiếu hụt của người luyện thể.
Không có cách nào dùng thứ như túi trữ vật nhẫn trữ vật.
Nghe thấy những lời này, Trương Hàn gật đầu.
Mở túi trữ vật, lấy hết đồ ở bên trong ra.
Nhất thời, vô số linh thạch và trên trăm kiện pháp bảo được đưa ra.
Quang mang của linh thạch và pháp bảo chiếu sáng cả phòng bếp.
Lý Nhị Cương ở bên cạnh nhìn trực tiếp quỳ xuống.
Nhiều linh thạch như vậy…
Tha thứ cho hắn ta chưa từng trải việc đời…
Hắn ta chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy.
Còn những pháp bảo này nữa.
Ông trời của tôi.
Đây là đệ tử tông môn ẩn thế sao?
Ra tay chính là nhiều linh thạch pháp bảo như thế.
Lý Nhị Cương không dám nhìn nữa.
Hắn ta sợ tiếp tục nhìn tiếp, hắn ta sẽ hôn mê.
Bên kia, mấy đệ tử cũng không khá hơn chỗ nào.
Ngoại trừ Diệp Lạc là tông chủ của Thánh Địa một phương ra.
Ba người khác đều có tâm trạng phức tạp.
Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn tốt hơn một chút, nàng có một kiện chí bảo trên linh bảo.
Tô Càn Nguyên cũng như vậy, chính là cảm thấy bất đắc dĩ, nhiều thứ như vậy, nhưng sau này mình không thể dùng được.
Còn Trương Hàn, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Một thời gian dài như vậy, trong đám đệ tử tông môn, vậy mà hắn ta nghèo nhất.
“Tam sư đệ, đệ ngoại trừ lấy pháp bảo làm đặt cược, những thứ khác không cần đúng không? Đối với những linh thạch pháp bảo này, đệ có tính toán gì không?”
Bỗng nhiên Diệp Lạc mở miệng, dò hỏi.
“Có tính toán gì sao? Không bằng giao cho sư tôn đi, để sư tôn lấy thêm vào trong Vô Đạo Tông cũng được, có khả năng mấy thứ này không có tác dụng, nhưng tốt xấu gì có thể tăng nội tình của tông.”
Tô Càn Nguyên nghĩ một lát, nói.
“Giao cho sư tôn sao? Cũng được.”
Diệp Lạc gật đầu.
Hắn ta nhìn về phía cung điện của sư tôn, trong lòng dự tính thời gian xuất quan của sư tôn.
Đã hơn bốn tháng, cách Đại Bỉ vạn tông chỉ còn chưa tới một tháng.
Đông Châu là một nơi hẻo lánh ở đại lục Thần Hành, muốn đi tới Trung Châu, cần tốn không ít thời gian mới đến nơi.
Ít nhất bọn họ cần nửa tháng, nếu không sẽ không kịp.
Ngay khi Diệp Lạc nghĩ như vậy.
Đột nhiên hắn ta nhìn về một phía, khí tức quen thuộc tràn ngập mà ra.