Chương 26: Người của giới tu tiên thật nhiệt tình
Trong truyền thuyết, có được chìa khóa này, nếu có cơ duyên sẽ tiến vào được di tích Thái Cổ Kiếm Tôn, có thể đạt được tất cả truyền thừa ở Thái Cổ Kiếm Tôn, lại càng có thể dựa vào thứ này thành lập Thánh Địa tu luyện ở một phương.
Nhưng mà cho tới nay, đại trưởng lão vẫn không có cơ duyên tìm được di tích Thái Cổ Kiếm Tôn này.
Bắt lão ta nộp lên cho tông môn, lão ta không cam lòng.
Bây giờ rất tốt, coi như làm lễ vật giao cho vị lánh đời này, vị lánh đời này nhất định sẽ nhớ kỹ lão ta.
Đúng vậy đúng vậy!
Ngươi nhìn vị này thay đổi sắc mặt xem.
Nhất định là nhìn ra được nguồn gốc của chiếc chìa khóa này.
Không hổ là cường giả tuyệt thế, liếc mắt một cái đã nhìn ra được.
Trong lòng đại trưởng lão vui sướng.
Một bên khác, rất nhiều đệ tử Kim Đan thấy đại trưởng lão tặng quà, cả đám đều không nhịn được nữa.
Tặng quà cho vị này.
Nếu có thể lọt vào mắt xanh của vị này, bọn họ còn cần gia nhập Càn Đế Đạo Tông sao?
Tặng quà!
Nhất định phải tặng quà!
Kết quả là.
Rất nhiều đệ tử Kim Đan nhao nhao lấy đủ thứ trong túi trữ vật ra đưa cho Sở Duyên.
“Tiền bối, tiền bối, đó là quà đại trưởng lão tặng, không liên quan tới việc bọn ta nhận lỗi, đây mới là đồ nhận lỗi của bọn ta!”
“Đúng đúng đúng, tiền bối, đây là đồ nhận lỗi của vãn bối, mong tiền bối phải nhận lấy!”
“Tiền bối! Hãy nhận lấy đồ của vãn bối!”
“...”
Từng kỳ trân dị bảo được đưa tới trước mặt Sở Duyên.
Mấy thứ này phần lớn là đồ của cảnh giới Kim Đan.
Sở Duyên nhìn thấy mấy thứ này, đôi mắt đều trở nên nóng lên, ước gì có thể cười ra tiếng ngay tại chỗ.
Được đấy, được đấy.
Những người này đều là người tốt!
Sau này lại có người nói với hắn giới tu tiên là ngươi lừa ta gạt, hắn sẽ đập nát người nọ.
Nhìn xem, nhìn xem.
Một đám tu sĩ nhiệt tình cỡ nào.
Đi lên đã tặng nhiều bảo vật cho hắn như vậy.
Sở Duyên lập tức muốn đi lên lấy bảo vật.
Không đợi hắn lấy đi.
Bỗng nhiên đại trưởng lão vươn tay, một tia pháp quang đánh tới.
Những bảo vật này đều bị pháp quang đập nát.
Sở Duyên đờ đẫn đứng yên tại chỗ.
Bảo vật của ta...
Bảo vật của ta...
Bảo vật của ta...
...
Mà đại trưởng lão ở bên cạnh trợn mắt nhìn rất nhiều đệ tử, truyền âm nói.
“Các ngươi muốn làm gì! Một số thứ bỏ đi của cảnh giới Kim Đan cũng dám đưa cho vị này, các ngươi muốn khiến tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông trở mặt với Càn Đế Đạo Tông ta à?”
“Nếu như hai tông môn trở mặt, các ngươi gánh nổi không? Các ngươi phải biết rằng, bảo vật của cảnh giới Hóa Thần ta cũng không xứng đưa cho vị này, các ngươi lấy đâu ra lá gan đưa đồ của Kim Đan?”
Lão ta vô cùng tức giận nói.
Ước gì có thể đánh đám đệ tử này một trận.
Bảo vật của cảnh giới Hóa Thần như lão ta cũng không xứng đưa cho vị này.
Đồ của cảnh giới Kim Đan là cái thá gì?
Đối với vị này mà nói, những thứ đó đều làm bẩn thân phận của vị này.
Đám đệ tử nghe thấy những lời này, cả đám đều tỉnh táo lại, đều có chút nghĩ lại mà sợ, run lẩy bẩy, không dám nói lời nào.
Đại trưởng lão ưỡn lưng, nói với Sở Duyên: “Ngại quá, đạo hữu, đám tiểu bối này không có kiến thức, mạo phạm đến ngươi, vẫn mong ngươi bỏ qua cho sự vô lễ của những tiểu bối này.”
Sở Duyên không nói gì, gương mặt cứng đờ.
Người này...
Mình xấu xa không phúc hậu còn chưa tính.
Vậy mà còn ngăn cản một đám người nhiệt tình tặng quà cho hắn, còn dùng pháp lực đánh nát đi...
Chỉ cần là những chuyện dính tới người bên cạnh đều sẽ không làm!
Thù này, không đội trời chung!
Đại trưởng lão của Càn Đế Đạo Tông đúng không? Được lắm, hắn nhớ kỹ.
“Không sao, không sao.”
Vẻ mặt Sở Duyên không được tốt nói một câu.
Người của giới tu tiên nhiệt tình, điểm này hắn vẫn có thể nhìn ra được.
Chỉ có lão già này có vẻ xấu xa, trừ chuyện đó ra, những người khác đều không tệ.
Ví dụ như những đệ tử này, cả đám đều rất nhiệt tình, đừng vì mấy cục phân chuột, mà phá hủy nồi cháo.
Sở Duyên hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời, xoay người nói với Trương Hàn: “Đồ nhi, sắc trời không còn sớm, ở nơi này nghỉ ngơi đi.”
Nói thật, đối với cảnh tượng trước mắt, Trương Hàn cũng có chút sững sờ.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới việc hắn ta nghe sư tôn dặn dò.
“Dạ, sư tôn.”
Trương Hàn cung kính cúi người hành lễ.
Khi hành lễ, hắn ta còn ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Còn sáng lắm mà...
Sở Duyên nghe thấy thế khẽ gật đầu, quay đầu nhìn đám đại trưởng lão, ánh mắt vô cùng rõ ràng.
Chủ và thợ muốn nghỉ ngơi, phân chuột như ngươi cút ngay.
Đại trưởng lão không thể đi như vậy được, trái lại nói: “Chuyện đó, đạo hữu, ta thấy sắc trời cũng sắp đen, không bằng mọi người cùng nhau nghỉ ngơi ở đây đi, nhiều người lực lượng mạnh, cũng phòng bị những yêu thú trong núi.”