Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 263: Ta là tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu

Chương 263: Ta là tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu
Không chỉ che che giấu giấu, còn cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện nịnh bợ!
“Không biết, nhưng mà ngươi đừng nằm mơ, cấp bậc như tông môn ẩn thế, chúng ta còn lâu mới chạm tới, đừng nói là chạm, cho dù gặp đều không gặp được.”
“Loại cấp bậc này, chỉ nghĩ thôi đã thấy to lớn, đạo hữu ngươi hiểu rõ không?”
Trang Thư trợn trừng mắt, giọng điệu không được tốt lắm.
Sở Duyên ngồi tại chỗ có chút mê mang.
Không phải là hắn chỉ hỏi thăm chút thôi à.
Sao nói một tràng hắn nghe không hiểu gì thế này?
Coong…
Bỗng nhiên có tiếng kêu giống như tiếng chuông vang vọng trong điện.
Tất cả mọi người không khỏi cảm thấy tinh thần chấn động.
Đều nhìn về phía bậc thang theo bản năng.
Chỉ thấy trên bậc thềm, Ngô Việt dẫn mấy người đi xuống.
Mọi người trong điện thấy Ngô Việt và mấy người theo sau, nhao nhao đứng dậy.
“Minh chủ của liên minh tu tiên giả Ngô Việt? Người này thường xuyên rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, trước đây cho dù là đại hội vạn tông cũng chỉ do phó minh chủ chủ trì, vậy mà lần này tự mình ra mặt chủ trì đại hội vạn tông, đúng là hiếm lạ.”
“Ngô Việt có gì phải lạ, ngươi nên nhìn mấy người phía sau Ngô Việt, năm người đại diện cho tông môn ẩn thế Trung Châu đều xuất hiện cả.”
“A… Mấy người này giậm chân một cái, cả Trung Châu đều phải run rẩy theo đúng không?”
“Mấy người này tới làm gì thế?”
Mọi người đứng thẳng dậy, đồng thời còn truyền âm trao đổi.
Mà Sở Duyên nhìn thoáng qua thấy mọi người đứng dậy, cũng đứng dậy theo bản năng.
Bên kia.
Ngô Việt dẫn mấy người đi xuống.
Ánh mắt nhìn chằm chằm mọi người hai bên bàn.
Nhìn qua hàng loạt.
Trong lòng lão ta có chút sốt ruột.
Bên lão ta nhận được tin tức.
Tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu tới đây.
Còn tiến vào đại điện rồi.
Nhưng Ngô Việt căn bản không nhìn thấy.
Cho nên suy đoán có khả năng tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu chạy tới khu vực chủ của Thánh Địa bình thường ngồi.
Lúc này mới vội vã đi xuống tìm kiếm.
Ánh mắt Ngô Việt điên cuồng nhìn người hai bên bàn, muốn tìm tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu.
Lúc trước lão ta từng đến chào hỏi người ta, đương nhiên nhớ rõ diện mạo của đối phương.
Lão ta một đường tìm kiếm, đều không tìm được đối phương.
Khi đi tới hàng cuối cùng.
Ngô Việt dừng bước lại, đôi mắt sáng lên.
Cuối cùng cũng tìm được người lão ta muốn tìm.
Bàn cuối cùng ở hàng cuối… Sở Duyên!
Thấy rõ Sở Duyên xong.
Ngô Việt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong lòng có chút châm chọc.
Đại hội vạn tông này chỗ ngồi đều dựa theo cấp bậc thực lực của tông môn.
Trên bậc thềm và dưới bậc thềm, giống như một ranh giới.
Mà từ trước tới sau, lại là một cấp bậc.
Tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu này lại thú vị như vậy.
Chạy tới bàn cuối cùng của hàng cuối ngồi.
Đây không phải đại biểu, tông môn ẩn thế Đông Châu cùi bắp nhất sao?
Nhưng nếu tông môn ẩn thế Đông Châu là cùi bắp, tất cả tông môn trên bậc thềm sẽ là gì?
Ngô Việt chỉ coi, đây là hứng thú của Sở tông chủ mà thôi.
“Sở tông chủ! Sao ngươi lại chạy tới đây!”
Ngô Việt đi tới trước mặt Sở Duyên, bất đắc dĩ nói.
“Người là? Ngô minh chủ?”
Sở Duyên sửng sốt một lát.
Bất chợt lấy lại tinh thần.
Nhớ tới đối phương.
Người trước mặt này từng tới chào hỏi hắn, cho nên hắn nhớ rõ.
“Đúng vậy, Sở tông chủ, ngươi không nên ngồi ở đây, mau theo ta đi lên, đại hội vạn tông sắp bắt đầu.”
Ngô Việt vội vàng nói.
“Đi lên? Lên đâu cơ?”
Sở Duyên sững sờ hỏi.
“Đi lên bậc thềm, ngươi thân là tông chủ Vô Đạo Tông tông môn ẩn thế Đông Châu, không thể ngồi chỗ này, mau lên, đi theo ta lên kia.”
Ngô Việt mở miệng nói.
Sở Duyên: “?”
Tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu?
Ta sao?
Ta là tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu?

Trong điện.
Khi Sở Duyên mơ hồ được dẫn lên bậc thang.
Trong điện lập tức bùng nổ.
Vô số nhân vật cấp bậc tông chủ trông mòn con mắt, ước gì có thể cùng tiến lên bậc thềm, làm quen tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu này.
“Không nghĩ tới tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu lại hòa ái dễ gần như vậy! Còn chạy tới chỗ chúng ta ngồi! Đáng tiếc, vậy mà không nhân cơ hội này, bắt chuyện với lão nhân gia hắn!”
“Chẳng trách! Chẳng trách! Lão nhân gia hắn vừa tới, ta đã thấy không thích hợp, khí chất của lão nhân gia hắn quá xuất chúng, vốn tưởng rằng là nghĩ nhiều, không ngờ là thật…”
“Vừa rồi không phải lão Trang ngồi bên cạnh Sở tông chủ sao? Ta còn thấy lão Trang bắt chuyện với Sở tông chủ, rốt cuộc hai người nói chuyện gì?”
“Ta mới ngồi bên cạnh lão Trang, không nghe rõ lắm, chẳng qua lão Trang giống như có chút không kiên nhẫn…”
Mọi người nói chuyện với nhau.
Trong đó có người ngồi cạnh Trang Thư, nói giọng điệu nói chuyện của Trang Thư vừa rồi.
Lần này xem như, tầm mắt của mọi người trong điện đều tụ tập về phía Trang Thư.
Ánh mắt đám người đã nói rõ toàn bộ.
Bọn họ rất tò mò, Sở tông chủ ngồi bên cạnh đã nói cái gì.
Trang Thư ngồi trước bàn cho tới bây giờ, đôi mắt đều đang trợn to, chưa lấy lại tinh thần.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất