Chương 269: Động tác của tông môn ẩn thế Trung Châu 1
Sở Duyên ngồi khoanh chân thấy thế sửng sốt một lát.
Các ngươi ngộ ra rồi hả?
Ngộ ra rồi sao?
Ta chỉ nói một câu, các ngươi đã ngộ ra được?
Sao không thấy ta ngộ ra?
Đồ đệ của ta có thể ngộ, các ngươi cũng có thể ngộ, sao ta không thể?
Là ta quá kém ư?
Thực sự cả thế giới ngoại trừ ta ra, người khác đều có vòng sáng nhân vật chính, thiên mệnh chi tử, số mệnh vô song.
“Miễn lễ.”
Tươi cười của Sở Duyên càng thêm miễn cưỡng nói.
“Tiền bối, đã gần tới thời gian kết thúc đại hội vạn tông, nên kết thúc, vãn bối cảm thấy nên tuyên bố kết thúc, tiền bối nghĩ thế nào?”
Ngô Việt tự giác đổi xưng hô từ “Sở tông chủ” thành “tiền bối”.
“Có thể.”
Sở Duyên buồn bực chỉ mong sao lập tức rời đi, đương nhiên không có khả năng từ chối.
Nghe thấy những lời này.
Ngô Việt mới đứng dậy, đóng trận pháp che chắn đi, chính thức tuyên bố đại hội vạn tông kết thúc, ba ngày sau tiến hành Đại Bỉ vạn tông, cũng là cuộc chiến Đại Bỉ vạn tông.
Đại hội tuyên bố kết thúc, tông chủ của mỗi Thánh Địa đều không dám có ý kiến, ngay ngắn trật tự rời khỏi cung điện.
Sở Duyên thấy thế, lúc này cũng đi theo cưỡi tọa kỵ rời đi, quay trở về ngọn núi, không muốn ở lại nơi này.
Trái lại đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu, một người cũng không rời đi, còn ngồi khoanh chân tại chỗ, nhìn Sở Duyên rời đi, thất thần.
“"Đạo khả đạo, phi thường đạo… Chỉ dựa vào một câu này, ta thừa nhận tông môn ẩn thế này! Sau này có người dám nói Vô Đạo Tông không phải tông môn ẩn thế, ta sẽ là người đầu tiên đuổi giết kẻ đó! Cho dù là tông chủ của tông ta cũng không được!”
“Hình như ta có chút hiểu rõ, vì sao Sở tiền bối nói để đệ tử ngộ ra đạo pháp của mình…”
“Trăm năm sao? Đột phá tâm cảnh, là khổ tu trăm năm có hiểu không?”
“Nếu như có thể bái Sở tiền bối làm môn hạ, thì tốt biết bao? Đạo cơ bản đã như vậy, nếu là truyền thừa chân chính… A, không dám tưởng tượng.”
“Ta có một ý nghĩ lớn mật.”
Mấy người trò chuyện một lát, đề tài đột nhiên xoay chuyển.
Ngô Việt thấy thế mí mắt co giật, vội vàng bảo mấy người này đều trở về.
Lão ta sợ mấy người này tiếp tục nói chuyện, có lẽ sẽ tán gẫu khi nào thì phản bội tông, đến Vô Đạo Tông.
Đến lúc đó mấy tông môn ẩn thế Trung Châu có giết lão ta hay không…
Ngô Việt khổ sở cầu xin mãi, mấy đại biểu của tông môn ẩn thế mới kết thúc đề tài, mỗi người quay trở về tông môn của mình báo cáo tình hình.
Ngô Việt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mấy đại biểu của tông môn ẩn thế trở về báo cáo dẫn tới phong ba, còn xa mới dừng lại.
…
Trấn Thiên Tông, trong lương đình trên một ngọn núi cao.
Một lão giả mặc trường bào màu trắng, tóc trắng xanh, gương mặt hòa ái đang thưởng thức trà.
Trên người lão giả này không có bất cứ uy áp gì.
Nhưng có loại cảm giác áp lực từ tận đáy lòng, khiến sinh linh ở xung quanh đều sinh ra cảm xúc sợ hãi.
Lão giả giống như không biết, nghịch dụng cụ pha trà mãi, động tác của lão ta lưu loát như nước chảy mây trôi, khiến người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Lão giả này là tông chủ “Mạc Thành” của Trấn Thiên Tông, là một cường giả đứng đầu đương thời.
Ngay khi Mạc Thành nghịch dụng cụ pha trà.
Bỗng nhiên lúc này, Mạc Thành sửng sốt một lát, động tác cảnh đẹp ý vui trong tay cũng bị cắt ngang.
“Bên tông môn ẩn thế Đông Châu có tin tức truyền tới sao?”
Mạc Thành híp mắt, ánh mắt nhìn bầu trời phía xa.
Ở trong tầm mắt của lão ta, một tia lưu quang đang lấy tốc độ rất nhanh bay tới.
Mạc Thành chậm rãi vươn tay ra, chộp lấy lưu quang đó.
Bàn tay lão ta vươn ra, nhìn như vô cùng thong thả.
Nhưng khi vươn tay ra, lại giống như có thể du hành xuyên không gian.
Trực tiếp nắm lấy lưu quang kia, cướp trở về.
Mạc Thành nắm lấy lưu quang, nhanh chóng chiếm được tin tức trong lưu quang.
Lưu quang này, là lão ta phái người đại biểu đi hỏi thăm tin tức về tông môn ẩn thế chứng kiến được.
Hơn nữa tin tức này là lấy trí nhớ của đối phương truyền tới.
Vì đảm bảo tính chân thực.
Mạc Thành nhìn trí nhớ trong lưu quang, miệng lẩm bẩm nói.
"Đạo vô tiên hậu chi phân, pháp hữu tiền hậu chi minh?"
"Đạo bản vi vô, tòng vô sinh nhất, nhất sinh vạn pháp, vạn pháp quy nhất?"
“Trái lại họ Sở này rất thú vị, không biết là làm ra vẻ hay thực sự như vậy, hay là phái người đi thử?”
Mạc Thành hơi nhếch miệng cười ôn hòa, giọng nói thì âm u.
Trong lòng lão ta dâng lên ý nghĩ, nhưng không có động tác, trái lại tiếp tục nhìn.
Khi lão ta nhìn thấy Sở Duyên nói ra câu “khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh”, cả người bị kìm hãm.
Mạc Thành cẩn thận đọc những lời này, càng cảm thấy những lời này có hàm ý sâu xa, nhưng lão ta không tham ngộ được thấu triệt.
Nhưng mà lão ta thông qua trí nhớ của người khác quan sát.
Lão ta có thể thấy, sau khi người đại biểu kia nghe thấy câu này, giống như thấy được chân lý của thế gian, tâm trạng đột phá rầm rầm.