Chương 277: Người này là ta đúng không
Bỗng nhiên có người nhớ tới Trương Hàn gọi Thái Âm Tinh ra, không khỏi nhìn về phía đại biểu của tông môn ẩn thế mượn Tinh Thần Chi Lực tu luyện.
Đại biểu của tông môn ẩn thế kia nghe thấy thế, trên mặt tràn ngập xấu hổ.
Lão ta không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ thực sự muốn lão ta nói ra chân tướng, lão ta cầu Tinh Thần Chi Lực bày tế đàn, cầu cha cáo mẹ, sau đó bái hương dập đầu, mới có một hai Tiểu Tinh Thần cho lão ta mượn chút lực.
Đệ tử của tông môn ẩn thế này gọi một tiếng là Thái Âm Tinh giá lâm.
Có thể so sánh được sao?
“Ta… Ừm, người này mượn lực lô hỏa thuần thanh, ta kém hắn một chút.”
Đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu này cố gắng nói.
Kém một chút sao?
Mấy người khác đều không tin, căn bản không muốn nói tiếp.
Bỗng nhiên có người mở miệng.
“Các ngươi nhìn Sở tiền bối xem, vậy mà Sở tiền bối thản nhiên như thế, thủ pháp bày trận này, chỉ sợ là Sở tiền bối truyền thụ?”
Mấy người khác nghe thấy thế, nhao nhao dời mắt nhìn Sở Duyên.
Bọn họ vừa nhìn, lập tức phát hiện.
Biểu cảm của Sở Duyên vẫn thản nhiên như cũ, giống như mọi chuyện nằm trong dự liệu của hắn.
Loại thủ pháp bày trận này, quả nhiên là Sở tiền bối truyền thụ?
Bỗng nhiên trong lòng mấy người hiện lên ý nghĩ này.
Có phải hay không, ngày ấy Sở tiền bối nói, Vô Đạo Tông truyền đạo, là do đệ tử tự mình ngộ đạo pháp, là thật sao?
Mấy người nghĩ như thế, tinh thần không khỏi chấn động.
Bên kia.
Sở Duyên không có tâm tư để ý đám người đám người mơ mộng bên cạnh.
Trong đầu hắn đang suy nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi lão nhị vẫy tay vô số trận pháp hiện ra.
Vậy mà lão nhị nhà hắn cũng mạnh như thế?
Dưới rung động, biểu cảm của Sở Duyên vẫn duy trì dáng vẻ hờ hững, từ đầu tới cuối không quản quá nhiều.
Hiện giờ trong đầu hắn đều suy nghĩ, có cơ hội học phương pháp bày trận này hay không.
Nhưng nghĩ tới tính tình của Trương Hàn kia.
Sở Duyên vẫn cảm thấy thôi vậy.
Hắn có thể đoán được.
Trương Hàn chắc chắn sẽ nói một câu, đây không phải là chuyện có tay đều làm được sao?
Sở Duyên nghĩ như thế, mới lấy lại tinh thần.
Thôi, lão nhị này không học được, có thể học Diệp Lạc.
Diệp Lạc cũng rất mạnh.
Hắn cũng không thiệt.
Sở Duyên ngầm gật đầu, đôi mắt tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn qua.
Liếc thấy đôi mắt đám đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu đều nhìn chằm chằm hắn.
Trong lúc này, mọi người nhìn nhau.
Im lặng một lát.
“Các ngươi có chuyện gì?”
Sở Duyên khẽ nhíu mày, thản nhiên hỏi.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì!”
Mấy đại biểu vội vàng lắc đầu, sợ khiến Sở Duyên không vui.
“Lượt tiếp theo, còn bao lâu thì bắt đầu?”
Sở Duyên hỏi một câu.
Lượt tiếp theo hẳn là tới lượt Tô Càn Nguyên.
Nghe nói Tô Càn Nguyên đánh với đệ tử rất mạnh, cho nên hắn đặt không ít linh thạch, đặt cược Tô Càn Nguyên thua.
Cược một chút.
“Sở tiền bối, còn nửa canh giờ mới tới thời gian đấu tiếp.”
Có người biết tình hình đứng ra nói.
“Ừm.”
Sở Duyên gật đầu, không nói thêm gì, lẳng lặng ngồi khoanh chân.
Mấy người trong tầng ba biết được phương pháp bày trận còn có thể chơi như vậy, thì đứng ngồi không yên.
Vừa rồi Diệp Lạc chiến đấu, bọn họ không thấy rõ, một chiêu miểu sát, cho nên bọn họ không cảm nhận được gì.
Mà lúc này Trương Hàn chiến đấu bọn họ thấy được rất rõ.
Dấn Thiên Địa Chi Lực, chỉ trong nháy mắt bày trận.
Không cần nguyên liệu bày trận, càng không cần thời gian, mạnh tới mức khiến người ta giận sôi.
Khiến bọn họ rất muốn thỉnh giáo vị Sở tiền bối này, loại thủ pháp bày trận đó làm như thế nào.
Nhưng bọn họ xấu hổ mở miệng.
Khiến bọn họ đứng ngồi không yên.
“Đừng sốt ruột, từ từ, lập tức lại có một đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu sắp tiến hành so đấu.”
Có người đột nhiên truyền âm, nói một câu như vậy.
Những người khác lập tức hiểu ý.
Đệ tử đầu tiên của tông môn ẩn thế Đông Châu là dùng kiếm, dễ dàng đánh bại đối thủ.
Đệ tử thứ hai dùng trận, trận này cũng vô cùng khoa trương, vẫy tay có vô số trận pháp bày ra.
Đệ tử thứ ba này, không biết sẽ như thế nào.
Trong lòng mấy người đều có chút tò mò.
Ngay khi mấy người cảm thấy tò mò, bỗng nhiên Sở Duyên mở miệng.
“Các ngươi hiểu biết bao nhiêu về Mã Liên này?”
Sở Duyên nhìn về phía mấy người kia, dò hỏi.
Những lời này vừa nói ra.
Mấy người đều liếc mắt nhìn nhau một cái.
Trong bọn họ, phần lớn đều không chú ý tới đệ tử của Thánh Địa.
Dù sao đối với tông môn ẩn thế bọn họ, Thánh Địa một phương vẫn còn quá non, nội tình quá yếu.
Bọn họ chẳng muốn chú ý.
Trái lại một người trong lúc vô tình từng xem về đệ tử Thánh Địa này, nghe Sở Duyên hỏi, đôi mắt sáng lên, vội vàng đứng dậy.
“Tiền bối, ta biết một chút, Mã Liên này là người của Hỗn Nguyên Môn, là tiền bối tiến vào thanh danh lên cao, nghe nói một tay lôi pháp vô cùng cường đại, một đời trẻ tuổi, lôi pháp đứng đầu, am hiểu nhất tiên pháp.”
“Nhưng mà đấu với đệ tử của tiền bối, thì tuyệt đối không có đường thắng.”
Người nọ nói như vậy.