Chương 291: Tô Hề đệ tử thứ năm 2
Thương Long bay lên, phát ra tiếng gầm gừ kỳ lạ, dẫn tới xung quanh gió nổi mây phùn, ngay sau đó càng có thêm mây đen cuồn cuộn bao trùm mà tới, giống như muốn rơi xuống mưa như trút nước.
Thương Long bay lên, đầu rồng vươn từ trong tầng mây ra, rơi xuống phía trước Sở Duyên.
Sở Duyên lập tức kéo Tô Hề tràn ngập kinh hãi, nhảy lên đầu rồng.
Thương Long thấy thế, bay lên một lần nữa, lượn một vòng trong thành Trường Ảnh, sau đó ẩn vào tầng mây.
Vô số dân chúng phàm tục trong thành Trường Ảnh quỳ rạp trên đất, giống như đang khẩn cầu gì đó…
…
Trong khu vực Trung Châu.
Trên đảo nhỏ, khu cư trú, ở đỉnh ngọn núi thuộc về Vô Đạo Tông.
Biết được sư tôn nhà mình rời đi.
Bốn đồng môn tới ngọn núi, thảo luận với nhau.
Bốn người đều tu đạo khác nhau, đều là đạo mỗi người tự mình ngộ ra.
Ở trước mặt đám người giới Tu Tiên đi con đường cũ, bọn họ thuộc loại khác.
Cho nên bốn bọn họ tụ tập một chỗ thảo luận, còn thú vị hơn tu sĩ bình thường nói chuyện với nhau.
Bốn bọn họ mới đầu còn nói chuyện đạo, sau đó cuộc trò chuyện biến thành sư tôn nhà mình.
“Các huynh nói xem, hiện giờ rốt cuộc sư tôn có cảnh giới gì?”
Tô Càn Nguyên vô cùng tò mò hỏi.
“Cảnh giới của sư tôn… Chuyện này khó mà nói, cảnh giới của sư tôn lúc cao lúc thấp, ta cũng không nhìn rõ, chuyện này đệ phải hỏi đại sư huynh, đại sư huynh mới là người lý giải đối với đạo sâu nhất trong chúng ta, cũng là người có cảnh giới cao nhất.”
Trương Hàn trầm ngâm một lát, nhìn về phía đại sư huynh Diệp Lạc của bọn họ.
Nghe thấy những lời này.
Diệp Lạc vốn đang nghe hai vị sư đệ nói chuyện bất chợt sửng sốt.
Các đệ không nhìn ra, chẳng lẽ ta có thể nhìn ra?
Phải biết rằng cảnh giới giữa chúng ta không kém nhau quá nhiều.
Nhưng nhìn hai sư đệ và sư muội tò mò nhìn hắn ta.
Diệp Lạc chỉ có thể đứng ra, nói quan điểm của hắn ta.
“Nói thật, cảnh giới của sư tôn ta cũng không nhìn rõ, cảnh giới của sư tôn vô cùng huyền diệu, linh hồn có dấu hiệu từng là Nguyên Anh, pháp lực có dấu hiệu Kim Đan, lúc trước biến thành Luyện Khí, hiện giờ lại là Trúc Cơ, vô cùng kỳ diệu huyền ảo.”
“Lúc trước sư tôn từng nói với ta cảnh giới Đại Thừa, có lẽ sư tôn là cảnh giới Đại Thừa, hoặc là sư tôn đã nửa bước vào phi thăng!”
“Tóm lại, thực lực của sư tôn, cách xa chúng ta có thể tưởng tượng!”
Giọng nói của Diệp Lạc vô cùng nghiêm túc nói.
Trương Hàn và ba người nghe xong, đều rơi vào im lặng, giống như đang tự hỏi cảnh giới chân chính của Sở Duyên.
Giả thiết sư tôn của bọn họ là “cảnh giới Đại Thừa kia”, vậy thì bọn họ chỉ cần tu luyện tới cảnh giới Đại Thừa, thì sẽ có chiến lực tương đương với sư tôn sao?
Không, bọn họ không hề cảm thấy như vậy.
Giữa đồng cảnh giới, có khi sẽ có chênh lệch vô cùng lớn.
Giống như giữa tu sĩ bình thường và Thiên Kiêu, cho dù có cảnh giới tương đồng, nhưng bùng nổ ra sức chiến đấu tuyệt đối khác biệt.
Thiên Kiêu có thể dễ dàng giết tu sĩ bình thường cùng cấp.
Mấy bọn họ đều cảm thấy, chỉ sợ có ngày cảnh giới của bọn họ bằng với sư tôn, cũng tuyệt đối không có khả năng địch nổi sư tôn.
Thực sự là vì sư tôn quá thần bí.
Thần bí tới mức bọn họ không thể dò thám tình hình.
Thậm chí bọn họ ngay cả sư tôn nhà mình tồn tại bao nhiêu năm cũng không biết.
“Nói đi nói lại, các huynh biết rốt cuộc sư tôn tồn tại từ thời đại nào không?”
Trương Hàn mở miệng hỏi.
Diệp Lạc và Đạm Đài Lạc Tuyết đều lắc đầu, bày tỏ mình không biết.
Trái lại Tô Càn Nguyên ở phía sau đứng dậy, sờ đầu, cau mày.
“Hai vị sư huynh, còn cả sư muội nữa, trái lại chuyện này ta có biết một chút.”
Tô Càn Nguyên chậm rãi nói.
“Hả? Đệ biết cái gì?”
Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn đối phương.
Trương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết đều nhìn về phía Tô Càn Nguyên.
“Đại sư huynh còn nhớ lúc trước khi huynh dẫn ta nhập môn, khi sư tôn truyền đạo pháp cho ta ở đại điện không?”
Tô Càn Nguyên dò hỏi.
“Nhớ rõ, làm sao vậy?”
Diệp Lạc nhíu mày, trả lời một câu.
“Lúc ấy sư tôn ở đại điện truyền đạo pháp cho ta, từng nói với ta một chủng tộc, tên là Vu Tộc! Sư tôn nói Vu Tộc theo đạo luyện thể chi đạo, hơn nữa khi sư tôn từng nhắc tới Vu Tộc, rất rõ ràng là có chút hồi ức, lúc trước ta có một ý niệm, muốn đi thăm dò điều tra về Vu Tộc này, nhưng sau này vẫn luôn tu hành, nên chậm trễ, có lẽ thông qua chủng tộc Vu Tộc này có thể biết được thời đại của sư tôn!”
Tô Càn Nguyên nói tin tức mình biết ra.
Khiến đám Diệp Lạc rơi vào trầm tư.
Vu Tộc sao?
Bọn họ chưa từng nghe nói tới cái tên này.
Cho dù Trương Hàn đọc sách nhiều cũng chưa từng nghe nói tới.
“Tam sư đệ, đệ chắc chắn là Đại Bỉ vạn tông chứ? Nhưng mà chủng tộc này… Trong sách cổ không ghi chép lại.”
Trương Hàn cảm thấy nghi ngờ nói.
“Chính là Vu Tộc, lúc ấy trên mặt sư tôn có đủ loại hồi ức, ta nhìn thấy rất rõ.”
Tô Càn Nguyên nói chắc chắn.