Chương 312: Tô Càn Nguyên mượn bảo vật của đồng môn Vô Đạo Tông 2
Nhất thời, hạt châu tách ra tia hào quang.
Hào quang vờn quanh hạt châu bay lên một vòng xong, thì trực tiếp hóa thành một màn ảnh ở giữa không trung.
Hình ảnh trên màn ảnh, đúng là vô số giao chiến trong bí cảnh lúc này.
Chấp sự này vừa định mở bí cảnh chỗ Tô Càn Nguyên và Diệp Vũ ra.
Nhưng không đợi chấp sự này mở bí cảnh kia.
Bỗng nhiên lão ta chú ý tới ba bí cảnh đã đóng, phía trên biểu hiện “kết thúc chiến đấu”.
Chấp sự sửng sốt một lát.
Không riêng gì lão ta, đám đệ tử của Thánh Địa cũng phát hiện điểm này, cũng ngây ngẩn cả người.
Nhanh như thế đã kết thúc sao?
Là người nào kết thúc chiến đấu?
Chấp sự bao gồm cả các đệ tử của Thánh Địa, đều bắt đầu tìm kiếm.
Đúng lúc này.
Chỗ cửa bí cảnh có gợn sóng nổi lên.
Chỉ thấy Diệp Lạc, Trương Hàn, Đạm Đài Lạc Tuyết gần như là cùng đi ra khỏi cửa bí cảnh.
Ba người đi ra, liếc mắt nhìn nhau đều sửng sốt một lát.
Chưa đợi ba người hoàn hồn, ngẩng đầu thì thấy trước mặt có một đống đệ tử của Thánh Địa và chấp sự.
Ba người đều có chút sững sờ.
Vừa rồi khi bọn họ đi vào, còn không có nhiều người như thế.
Vừa mới đi ra ngoài, sao đã có nhiều người vây xem như vậy.
“Ba vị đại nhân, các ngươi, các ngươi ra ngoài rồi sao?”
Một chấp sự đi tới trước mặt ba người, vẻ mặt hoảng hốt hỏi.
“Ừm, kết thúc chiến đấu, các ngươi tiến vào thu dọn đi, ra tay hơi nặng, đi đón người đi.”
Diệp Lạc nhìn đám đệ tử của Thánh Địa vây quanh cửa bí cảnh, có vẻ đăm chiêu, mở miệng nói.
“Bên ta cũng cần các ngươi đi đón người.”
“Ta cũng vậy.”
Trương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết cũng nhao nhao mở miệng.
Chấp sự kia: “…”
Ba các ngươi nhanh kết thúc chiến đấu như vậy, còn cần bọn ta đi đón người?
Ý là người bị các ngươi đánh tàn phế rồi sao?
Thì ra lúc trước các ngươi đánh lâu như vậy, đều vì sợ ra tay quá nặng, đánh người ta xảy ra chuyện?
Chấp sự có chút sững sờ, nhưng động tác của lão ta không chậm, vội vàng gọi mấy chấp sự khác, bảo bọn họ đi vào bí cảnh nhìn xem, trong lòng cũng châm chọc Ngô Việt.
Rõ ràng quản lý rất nhiều bí cảnh là minh chủ Ngô Việt, mà lúc này người ta bị đánh tàn phế, Ngô Việt còn không xuất hiện ngăn cản.
Rầm…
Khi chấp sự châm chọc trong lòng, một tiếng xé gió mạnh vang lên.
Ngay sau đó, bóng dáng Ngô Việt xuất hiện trước mặt đám Diệp Lạc.
“Ba vị, đối thủ của ba vị chưa chết đúng không?”
Ngô Việt bối rối hỏi.
Vừa rồi lão ta luôn theo dõi bí cảnh chỗ Tô Càn Nguyên và Diệp Vũ, không chú ý tới bí cảnh khác.
Khi lão ta chú ý tới bí cảnh của đám Diệp Lạc.
Đối thủ của ba người này đã bị đánh quỳ rạp trên đất.
Đây là chuyện chỉ trong nháy mắt.
Khiến lão ta vô cùng sốt ruột.
“Không sao, bọn ta ra tay có chừng mực.”
Diệp Lạc lắc đầu nói.
Sau khi hắn ta nói xong, thì quay đầu nhìn về phía Trương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết.
Đám Trương Hàn cũng gật đầu.
Biểu lộ ý, bọn họ ra tay đều có chừng mực, không xảy ra tai nạn chết người.
Nghe thấy những lời này.
Lúc này Ngô Việt mới nhẹ nhàng thở ra, lẳng lặng chờ đợi.
Rất nhanh, mấy chấp sự tiến vào bí cảnh mang ba người hôn mê ra ngoài.
Một chấp sự trong đó báo cáo tình hình với Ngô Việt.
Sau khi Ngô Việt nghe xong chỉ bị hôn mê, không có gì đáng ngại, cuối cùng cũng yên tâm.
Không có gì đáng ngại là được…
Thực sự gặp chuyện không may, lão ta cũng rất phiền phức.
“Đã nói không sao mà.”
Trương Hàn ở bên cạnh cười bất đắc dĩ, nói.
“Ngô minh chủ, ngươi có thể phát tình hình chiến đấu bên tam sư đệ ta không? Bọn ta rất tò mò cuộc chiến giữa tam sư đệ và Diệp Vũ.”
Diệp Lạc đứng ra, mở miệng nói.
“Có thể có thể.”
Ngô Việt vội vàng gật đầu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn ảnh trong không trung phía sau.
Bàn tay lão ta khẽ quơ.
Hình ảnh trên màn ảnh lập tức thay đổi.
Biểu lộ ra bí cảnh chỗ Tô Càn Nguyên và Diệp Vũ.
Đám Diệp Lạc, tính cả đệ tử của rất nhiều Thánh Địa nhao nhao dời mắt nhìn qua.
…
Trong bí cảnh cỡ nhỏ.
Tô Càn Nguyên và Diệp Vũ đứng đối diện nhau.
Bí cảnh của bọn họ là một vùng nham thạch, bốn phương tám hướng đều là nham thạch vĩ đại, thường có từng cơn gió cuồn cuộn nổi lên bay lên trời.
Vẻ mặt Tô Càn Nguyên không chút thay đổi đứng ở đằng kia, lẳng lặng nhìn người đối diện.
Người ở phía đối diện tuổi chỉ hơn hai mươi, tướng mạo anh tuấn, đôi mắt có thần, mặc bộ đồ trắng, trên áo trắng có thêu cửu trảo kim long, lộ ra hết khí phách, toàn thân tràn ngập uy áp tuyệt đối, khiến người nhìn thấy hắn ta đều không nhịn được sinh ra sợ hãi.
Người này là người dẫn đầu một thế hệ trẻ tuổi Trung Châu, thiếu chủ nhà họ Diệp đại gia tộc tu tiên, đệ tử của Thánh Địa Vô Cực một trong những Thánh Địa cường thịnh nhất Trung Châu, Diệp Vũ!
Được xưng là người tiếp cận con đường phi thăng nhất!
“Đệ tử của Vô Đạo Tông sao?”
Đôi mắt Diệp Vũ có chút khinh thường, nhìn Tô Càn Nguyên.
“Đệ tử của Thánh Địa Vô Cực sao?”
Khí thế của Tô Càn Nguyên cũng không yếu, hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm Diệp Vũ.