Chương 314: Tô Càn Nguyên lật bàn cờ 2
Tô Càn Nguyên không có tâm tư đáp lời, đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Vũ trên bầu trời, lòng bàn chân pháp lực.
Rầm!
Lực lượng cường đại chấn vỡ mặt đất.
Tô Càn Nguyên giống như hóa thành đạn pháo, liều mạng xông về phía Diệp Vũ.
Diệp Vũ thấy thế, đâu dám cứng đối cứng với Tô Càn Nguyên, xoay người bay đi, vừa đi vừa đánh pháp thuật viễn trình với Tô Càn Nguyên.
Tốc độ của Tô Càn Nguyên vẫn luôn không theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn rất nhiều pháp thuật đánh lên người hắn ta.
Tuy căn bản không thương tổn được hắn ta, nhưng vẫn rất đau.
Còn là loại hắn ta không theo kịp.
Thiếu chút nữa Tô Càn Nguyên phun ra một ngụm máu.
Đổi lại là hắn ta trước đây, thực sự không có biện pháp với kẻ địch như thế.
Nhưng hắn ta hiện giờ, đã khác!
Tô Càn Nguyên điều động lực lượng toàn thân tới quả đấm của hắn ta, đánh mạnh một quyền, đánh về phía Diệp Vũ đang bay trên bầu trời.
Rầm rầm…
Quyền phong khủng bố xen lẫn Địa Sát Chi Khí, phá không mà đi.
Chỗ quyền phong đi qua, vậy mà không gian trong bí cảnh cỡ nhỏ phá nát từng tầng.
Diệp Vũ ở trên bầu trời đánh ra các loại pháp thuật đồng tử co rụt lại, sau lưng có một đôi cánh do pháp lực ngưng kết mà thành, bóng dáng giống như hóa thành ảo ảnh, biến mất ngay tại chỗ.
Quyền phong đánh tới, trực tiếp xuyên qua không gian bí cảnh, nhưng không đánh trúng Diệp Vũ.
“Tốc độ của người này…”
Tô Càn Nguyên thấy vẫn không đánh trúng, có chút không kiên nhẫn.
Tuy hắn ta có thể đánh bạo không gian, khiến không gian sụp xuống, công kích Diệp Vũ, nhưng không chịu nổi tốc độ nhanh tới mức cực hạn như thế.
“Nếu là như vậy…”
Trong lòng Tô Càn Nguyên hung ác.
Hắn ta không chơi, hắn ta muốn lật bàn cờ!
Tô Càn Nguyên bắt đầu đánh từng quyền ra bốn phương tám hướng, lực lượng khủng bố khiến mọi chỗ không gian sụp xuống.
Cả bí cảnh cỡ nhỏ lung lay sắp đổ.
Giống như sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào.
Diệp Vũ nhìn thấy cảnh tượng này, mở to hai mắt nhìn.
Ngươi không chơi nổi sao?
Hắn ta không dám tiếp tục chạy trốn, tay vươn ra, một thanh pháp bảo đại đao lóe lên thần quang xuất hiện.
Hắn ta cầm đại đao trong tay, chém về phía Tô Càn Nguyên.
Nhưng Diệp Vũ còn chưa tới gần Tô Càn Nguyên, đã bị không gian sụp xuống bức lui, căn bản không dám tới gần.
Diệp Vũ nhìn bốn phương tám hướng, không gian càng ngày càng sập, bí cảnh cỡ nhỏ sắp tan vỡ, không gian hắn ta có thể di chuyển càng lúc càng nhỏ.
Ngươi quá đáng quá rồi!
Thực sự không chơi nổi, lật bàn cờ!
Diệp Vũ nghiến răng, lấy một thứ từ trong túi trữ vật ra…
Cửa vào bí cảnh.
Ngô Việt và đám Diệp Lạc cùng với rất nhiều đệ tử của Thánh Địa đang nhìn màn ảnh giữa không trung.
Trên màn ảnh truyền ra, đúng là cuộc chiến giữa Tô Càn Nguyên và Diệp Vũ.
Ngô Việt và đám Diệp Lạc còn đỡ.
Đám đệ tử của Thánh Địa thì không được, bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Vậy mà Tô Càn Nguyên cứng đối cứng với Diệp Vũ đại nhân? Đây không phải là muốn chết sao? Nếu Tô Càn Nguyên không bay ra ngoài, ta sẽ lập tức ăn… Khụ khụ, ta chưa nói gì cả…”
“Thứ gì thế? Vậy mà Diệp Vũ đại nhân đánh chính diện bị đệ tử Tô Càn Nguyên của tông môn ẩn thế Đông Châu đánh lùi sao?”
“Hình như đệ tử Tô Càn Nguyên của tông môn ẩn thế Đông Châu là luyện thể nhất đạo, cơ thể thực lực cường đại rất bình thường!”
“Mẹ nó đây mà gọi là bình thường? Ngươi mở to hai mắt ra nhìn xem, một quyền đánh sập không gian, ngươi gọi đây là bình thường à? Đây là đã mở ra luyện thể nhất đạo mới có thể làm được hiệu quả như vậy đúng không? Ta không học kiếm pháp, ta muốn học luyện thể chi đạo này!”
“Muốn học sao? Vậy ngươi đi bái Tô Càn Nguyên làm sư phụ mới được! Ngoại trừ Tô Càn Nguyên và tông môn ẩn thế Đông Châu ra, chỉ sợ không còn người khác biết.”
“Không sai, Sở Hòa lần trước bị Đạm Đài đại nhân của tông môn ẩn thế Đông Châu đánh vỡ đạo tâm, hiện giờ cũng đang học chơi cờ, chính kỳ đạo, phụ tu hoán linh chi đạo, dựa theo ý của hắn ta, kỳ đạo thắng vậy thì xong việc dễ nói, kỳ đạo thua vậy thì hoán linh hợp thể! Hiện giờ tu không được gì, sư tôn nhà hắn ta đã bị chọc tức chết…”
Các đệ tử của Thánh Địa nhìn chiến đấu trên màn hình, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Nhưng mà nói một lát, rất nhanh bọn họ phát hiện không thích hợp.
Bỗng nhiên màn ảnh ở giữa không trung bắt đầu run run bắt đầu chuyển động, chớp lóe, giống như sẽ mất đi hình ảnh bất cứ lúc nào.
“Ngô minh chủ, bảo vật truyền phát tin của ngươi đúng là quá kém.”
Có đệ tử của Thánh Địa nói như vậy.
“Không phải bảo vật này không được, là bí cảnh không được, mọi người nhanh lùi về sau! Không gian bí cảnh đều bị phá, bí cảnh không chống đỡ nổi rồi!”
Vẻ mặt Ngô Việt nghiêm túc nói.
Sau khi lão ta nói xong.
Đang định quay đầu bảo đám Diệp Lạc rời đi trước.
Nhưng lão ta quay đầu nhìn, phát hiện đám Diệp Lạc đã sớm không thấy tăm hơi, dùng thần thức đảo qua mới biết, không biết đám Diệp Lạc chạy tới ngoài cửa vào bí cảnh từ lúc nào.
Vẻ mặt Ngô Việt âm trầm, không biết nên nói gì mới tốt.