Chương 33: Đệ tử Diệp Lạc, cung nghênh sư tôn 2
Sở Duyên kiên định chỉ cần mình dạy nhiều đệ tử phế vật, chỉ cần không gặp thứ đồ chơi như Diệp Lạc, nhất định có thể quật khởi lần hai.
Ừm.
Ta từ Kim Đan tu đến vô địch!
Sở Duyên xây dựng tự tin một lần nữa!
Trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt thản nhiên hờ hững.
“Đi thôi đồ nhi, vi sư dẫn con đi gặp đại sư huynh của con.”
Sở Duyên thản nhiên nói.
Hắn lập tức dẫn Trương Hàn rơi xuống núi Thiên Vụ, đi lên trên núi.
Đừng hỏi là vì sao.
Hỏi chính là không còn lực khác, không thể bay nổi.
Trương Hàn cũng không hỏi nhiều, đi theo Sở Duyên đi lên.
Sau khi tốn mất nửa tiếng.
Cuối cùng hai người cũng đi tới sơn môn.
Trương Hàn nhìn sơn môn nguy nga trước mặt, trong lòng tràn ngập niềm tin, sư tôn là một cường giả đứng đầu, tông môn cũng là tông môn rất cường đại!
Ngay khi hai người đi vào trong sơn môn.
Bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến.
“Đệ tử Diệp Lạc, cung nghênh sư tôn hồi tông!”
Giọng nói vang vọng bốn phương tám hướng, giống như truyền từ trên chín tầng trời đến.
Bỗng nhiên Trương Hàn mở to mắt nhìn.
Đây là đại sư huynh sao?
Sự đại sư huynh này có chút mạnh...
...
Ban đêm, Càn Đế Đạo Tông.
Ở dưới một ngọn núi, trong một động phủ vô cùng thần bí.
Tông chủ Càn Nguyên ngồi khoanh chân ở bên trong, toàn thân lóe lên đạo vận, tràn ngập khí thế.
Nhưng mà tinh thần lão ta vẫn luôn đang nhìn chằm chằm Nguyên Thần của mình.
Trúc Cơ trăm ngày ngưng thành Kim Đan, Kim Đan khổ tu thành Nguyên Anh, Nguyên Anh ngộ đạo hóa Nguyên Thần...
Lão ta là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần.
Đương nhiên có Nguyên Thần.
Lúc này.
Tông chủ Càn Nguyên còn đang định lĩnh ngộ một chút.
Tu từ trên đi xuống...
Lặp lại con đường tu luyện, trở lại nguyên trạng, phi thăng thành tiên.
Tuy bây giờ lão ta còn là cảnh giới Hóa Thần, nhưng chuyện này không cản trở lão ta lĩnh ngộ những lời này.
Nếu thực sự lĩnh ngộ phi thăng, vậy sau này lão ta tu luyện không phải xuôi gió xuôi nước sao?
Nghĩ tới sau này mình tu luyện tới cảnh giới Độ Kiếp, một bước phi thăng, lão ta không nhịn được muốn cười ra tiếng.
Chẳng qua...
Tông chủ Càn Nguyên vẫn không rõ ràng đối với lĩnh ngộ này, chỉ có thể luôn nhìn Nguyên Thần của mình.
Ví dụ lão ta muốn tu luyện từ trên xuống, vậy bước tiếp theo của lão ta chính là phải khiến Nguyên Thần của mình biến thành Nguyên Anh.
Nhưng Nguyên Thần đã thành Nguyên Thần, còn biến thành Nguyên Anh kiểu gì?
Rõ ràng là chuyện này không thể thực hiện được.
Nhưng theo như lời đại trưởng lão nói.
Vị lánh đời kia thực sự từ cảnh giới Nguyên Anh biến thành cảnh giới Kim Đan, còn chân chính thành như vậy, không phải là ngụy trang.
Nói cách khác.
Vị kia là Nguyên Anh trực tiếp vỡ nát, biến thành Kim Đan.
Nhưng trên lý luận chuyện này căn bản không làm được.
Kim Đan vỡ nát thành Nguyên Anh thì được, đâu có chuyện Nguyên Anh vỡ thành Kim Đan.
Lão ta không nghĩ ra, vị lánh đời kia làm được kiểu gì.
Tông chủ Càn Nguyên nghĩ mãi không xong.
Rầm!
Đúng lúc này.
Một cục đá trên động phủ đột nhiên rơi xuống, đập lên trên mặt đất, đập nát ra phát ra âm thanh không nhỏ.
Tông chủ Càn Nguyên quay đầu nhìn, phát hiện là một cục đá rơi xuống mà thôi, cho nên không để ý lắm.
Không đúng.
Lão ta lại nhìn kỹ.
Bên trong cục đá kia, vậy mà còn cất giấu một viên ngọc.
Ngọc trong đá!
Nếu bán viên ngọc này đi, chỉ sợ đủ cho một hộ gia đình phàm tục sống cả đời.
Trọng điểm không phải chuyện này...
Mà trong tảng đá vậy mà cất giấu ngọc.
Điều này khiến tông chủ Càn Nguyên nghĩ tới gì đó.
“Đúng vậy! Chính là ý này! Không phá thì không xây được, phá rồi lại xây!”
“Trước khi tảng đá này vỡ ra, người nào cũng không biết bên trong tảng đá có ngọc, chỉ khi vỡ ra xong, mới khiến người ta nhìn thấy ngọc ở bên trong, không phá thì không xây được, phá rồi lại xây, chính là ý này!”
Tông chủ Càn Nguyên ngộ ra rồi.
Chỉ cảm thấy trong đầu tỉnh táo.
Lão ta quyết định rất nhanh, tinh thần hăng hái thi triển bí thuật trong tông với Nguyên Thần của mình, Trảm Hồn Thuật!
Rầm bùm!
Một dòng lực lượng đánh lên Nguyên Thần của lão ta, chỉ trong nháy mắt khiến lão ta đau không gì sánh được, giống như toàn thân bị một đao chém qua.
Loại đau đớn này căn bản không thể miêu tả.
Gương mặt tông chủ Càn Nguyên đều xanh lại, quần áo cũng bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, nhưng lão ta vẫn nghiến răng chịu đựng.
Người nếm trải đau khổ, mới phi thăng được!
Đau đớn này đã diễn ra trọn vẹn ba canh giờ.
Ba canh giờ sau.
Đau đớn vẫn chưa qua đi.
Nhưng tông chủ Càn Nguyên đã sắp không chịu đựng được.
Ngay khi tông chủ Càn Nguyên sắp không chịu được, bỗng nhiên chỗ ngực sáng lên một vùng bạch quang.
Lập tức, tông chủ Càn Nguyên không cảm thấy đau đớn nữa.
Tông chủ Càn Nguyên thở hổn hển quỳ trên mặt đất, cầm lấy ngọc bia bị nghiền nát trong lòng, mở to hai mắt nhìn.