Chương 334: Đệ tử của Vô Đạo Tông đều có được thực lực so với tông chủ Thánh Địa
“Các ngươi có phát hiện hay không? Ba ngày nay, bên tông môn ẩn thế Trung Châu hơi kỳ lạ, đại biểu của tông môn ẩn thế trên tầng ba đều rời đi, giống như xảy ra chuyện gì đấy.”
“Không sai, dựa theo báo cáo của đệ tử tông ta, gần đây mấy tông môn ẩn thế Trung Châu có động tác rất lớn, giống như phát hiện ra thứ gì đấy…”
“Có quỷ mới biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao không liên quan tới chúng ta.”
“Không sai, cho dù thực sự có bảo vật gì đó xuất thế, cũng không tới lượt chúng ta lấy, nếu có nguy hiểm gì trí mạng, chúng ta cũng không gánh được, xem tông môn ẩn thế hành động là được.”
Rất nhiều tông chủ của Thánh Địa rời khỏi bậc thềm, quay trở về mỗi bàn trò chuyện.
Đại Bỉ vạn tông trước đây, bọn họ đều vì thứ hạng của đệ tử liên quan tới mặt mũi tông môn bọn họ, nên vô cùng chú ý tới chiến đấu của đệ tử.
Có đôi khi vì đệ tử tông môn đối phương chiến thắng tông môn bên ta, còn có thể sinh ra mâu thuẫn.
Nhưng năm nay vô cùng hòa thuận.
Dựa theo lời nhiều tông chủ Thánh Địa mà nói.
Có tông môn ẩn thế ở đó tranh, bọn họ còn gì để tranh.
Xấu hổ cũng là tông môn ẩn thế thua mất mặt.
Có tông môn ẩn thế ở đây, phần lớn mọi người sẽ xem nhẹ bọn họ, tranh hay không tranh đều như nhau.
…
Ben tông chủ của Thánh Địa vô cùng hòa thuận.
Chiến đấu trong bàn cờ thì không hòa thuận chút nào.
Đủ loại pháp thuật oanh kích dẫn tới gợn sóng khuếch tán.
Nhưng mà cho dù gợn sóng khuếch tán thế nào, đều không thể phá bàn cờ.
Ở bốn phía bàn cờ giống như hóa thành tường đồng vách sắt, cho dù gợn sóng cường đại cỡ nào, đều bị ngăn cản.
Trải qua thời gian dài chiến đấu.
Trong bàn cờ số người có thể đứng không nhiều lắm.
Phần lớn đệ tử của Thánh Địa trong lúc vô ý bị đánh ngã xuống.
Số người có thể đứng, chỉ có mười người.
Ngoại trừ đám Diệp Lạc ra, tất cả đều là người của tông môn ẩn thế Trung Châu.
Còn đệ tử Thánh Địa…
Chỉ còn lại một hai người còn đứng, có năng lực chiến đấu.
Mà mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu, toàn bộ đến từ tông môn ẩn thế khác nhau, đều là hạng nhân tài kiệt xuất.
Dù sao đánh tới tình huống này, người bình thường đã sớm bị loại.
Trong đó có một đệ tử đến từ Minh Tiên Thánh Tông cất bước đi ra.
“Các vị, đều đã đánh tới đây, không vội đánh ra thứ hạng cuối cùng, không bằng chúng ta làm quen với nhau trước đi?”
Gương mặt đệ tử này tái nhợt.
Khi nói chuyện, trong mắt hiện lên hào quang.
Rõ ràng pháp lực của đối phương tiêu hao quá nhiều, muốn mượn thời gian ngắn này khôi phục chút pháp lực, làm chiến đấu cuối cùng.
“Không sai, đánh nhau xong mới thành bằng hữu, chúng ta có thể đánh tới đây, coi như là có duyên, không bằng làm quen với nhau trước đi?”
“Có thể có thể!”
“Ta đều được, các vị của Vô Đạo Tông, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Mấy người khác vội vàng gật đầu, bọn họ cũng tiêu hao rất lớn, muốn nhân cơ hội này bổ sung pháp lực.
Bên kia.
Diệp Lạc chân giẫm lên phi kiếm rõ ràng cũng ý thức được điểm này.
Hắn ta vốn định trực tiếp từ chối.
Nhưng bất chợt nghe Đạm Đài Lạc Tuyết truyền âm.
“Đại sư huynh, đồng ý với bọn họ, cùng xem diễn trò là được.”
Nghe thấy những lời này.
Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đạm Đài Lạc Tuyết, hơi suy nghĩ hắn ta lập tức hiểu rõ.
Bàn cờ này xem như là tiểu Thiên Địa một phương.
Tiểu Thiên Địa này chịu khống chế của Đạm Đài Lạc Tuyết.
Đạm Đài Lạc Tuyết không muốn người khác có thể hấp thu linh khí, sao người khác có thể hấp thu linh khí khôi phục giá trị pháp lực.
Nghĩ tới điểm này, Diệp Lạc lập tức gật đầu.
“Có thể.”
Diệp Lạc nhìn chằm chằm mấy người còn lại, thản nhiên gật đầu…
Mảnh đất ở giữa đảo nhỏ.
Trong bàn cờ.
Nhìn thấy Diệp Lạc gật đầu.
Lại nhìn đám Trương Hàn, Đạm Đài Lạc Tuyết, Tô Càn Nguyên, đều không có bộ dạng phát động tấn công.
Trên mặt mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu và đệ tử của Thánh Địa đều lộ ra vui mừng.
Theo bọn họ, chỉ cần cho bọn họ chút thời gian khôi phục pháp lực.
Như vậy thứ hạng của Đại Bỉ vạn tông lần này, ai là người đứng đầu không thể nói trước được.
Ngay khi đám người này muốn hấp thu linh khí, khôi phục giá trị pháp lực, thì phát hiện linh khí ở xung quanh bài xích bọn họ, căn bản không cho phép bọn họ hấp thu.
Cho dù bọn họ cưỡng ép hấp thu, những linh khí này tiến vào cơ thể xong đều không được luyện hóa, tất cả đều lại đào thoát.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt đám người này đều thay đổi.
Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết, cũng hiểu rõ toàn bộ.
Trong bàn cờ này, tất cả đều do người này khống chế…
Nếu người này có thể áp chế pháp lực và linh bảo của bọn họ, vậy có thể khống chế bọn họ không thể hấp thu linh khí, hoàn toàn làm được.
Trên mặt mấy người lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười.
Cả đám im lặng một lúc lâu, vẫn lựa chọn mở miệng.