Chương 336: Thứ hạng của Đại Bỉ vạn tông 1
Trong khu vực Trung Châu.
Mảnh đất giữa đảo nhỏ.
Bên ngoài khu đất trống giao chiến.
Minh chủ Ngô Việt của liên minh tu tiên giả dẫn theo mấy chấp sự trưởng lão đứng ở bên ngoài bàn cờ, đôi mắt nhìn chằm chằm bên trong bàn cờ.
Sợ bên trong xảy ra chuyện gì đấy.
Tuy bọn họ biết mấy đệ tử của Vô Đạo Tông ra tay có chừng mực, mấy lần trước cũng không quậy ra chuyện gì.
Nhưng lần này khó mà nói.
Bọn họ nhìn ra được, đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu và đệ tử của Thánh Địa đều muốn loại đệ tử của Vô Đạo Tông.
Đối mặt với nhiều người như vậy, khó tránh khỏi đệ tử của Vô Đạo Tông không chống đỡ nổi, đến lúc đó giận dữ, chẳng cố kỵ gì nữa, trực tiếp ra tay vậy thì lão ta nhức đầu rồi.
Phải biết rằng người ở bên trong, tất cả đều là đệ tử đứng đầu của Thánh Địa, cùng với đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu, bất cứ người nào xảy ra chuyện trách nhiệm của liên minh tu tiên giả không nhỏ…
Hơn nữa trách nhiệm này, liên minh tu tiên giả bọn họ đều không gánh nổi.
Nghĩ lại một đệ tử của Thánh Địa bị người của tông môn ẩn thế đánh chết.
Thánh Địa kia dám tìm tông môn ẩn thế tính sổ sao?
Cho Thánh Địa mười lá gan, cũng không dám tìm tông môn ẩn thế tính sổ!
Thánh Địa không dám tìm tông môn ẩn thế tính sổ, ngoại trừ tìm liên minh tu tiên giả bọn họ ra, còn có thể có biện pháp nào?
Nghĩ tới bị Thánh Địa một phương bò lên, Ngô Việt cảm thấy não đau.
Chỉ có thể im lặng cầu nguyện, người ở bên trong không đánh tới mức nổi giận.
Nếu không thì lão ta sẽ xong đời…
Dưới trông mòn con mắt của Ngô Việt.
Cuối cùng, bàn cờ cũng chậm rãi biến mất.
Toàn bộ khu đất trống, cũng hiện ra trong mắt mọi người.
Chỉ thấy chiến trường trên đất trống, trận pháp đã mất.
Trên mặt đất đều là người ngã xuống.
Chỉ có mấy đệ tử đứng đầu tông môn ẩn thế Trung Châu nửa quỳ trên đất, gương mặt tái nhợt, thở hổn hển, giống như bị thương rất nặng.
Ở nơi này người có thể đứng, chỉ có bốn đệ tử của Vô Đạo Tông.
Nhưng mà trong bốn đệ tử.
Đạm Đài Lạc Tuyết và Trương Hàn rõ ràng là khí tức có chút phù phiếm không ổn định.
Vẻ mặt Diệp Lạc không đổi đứng ở đó, không nhúc nhích chút nào.
Trái lại Tô Càn Nguyên ngây ngốc đứng ở đằng kia, không có dáng vẻ tiêu hao.
Ngô Việt thấy thế, vội vàng bay tới.
“Các vị, các ngươi… Các ngươi ai là hạng nhất?”
Ngô Việt vô cùng xấu hổ hỏi.
Rõ ràng lão ta mới là trọng tài.
Nhưng trọng tài như lão ta lại phải hỏi tuyển thủ mới biết được thứ hạng cụ thể.
Chuyện này không có biện pháp.
Lão ta vẫn luôn không thấy tình hình bên trong.
Đạm Đài Lạc Tuyết mở bàn cờ ra, lão ta cho dù có bản lĩnh lớn, cũng không thấy được tình hình.
“Đại sư huynh nhà ta là hạng nhất.”
Tô Càn Nguyên nghĩ một lát, mở miệng đáp.
Tuy hắn ta không cảm nhận được chiêu thức của Diệp Lạc, nhưng Diệp Lạc có thể một chiêu đánh đám người còn lại, bao gồm cả Trương Hàn và Đạm Đài Lạc Tuyết thành ra như vậy, đủ để chứng minh thực lực.
Vị trí hạng nhất này, hoàn toàn xứng đáng.
Nghe thấy những lời này.
Những người còn có thể tỉnh táo không có ý phản bác, mà im lặng.
Rất rõ ràng, một kiếm kia của Diệp Lạc đánh phục.
Bên kia Diệp Lạc lẳng lặng đứng đó, không có ý mở miệng.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Ngô Việt hiểu rõ hạng nhất là của ai.
Nhưng mà hạng hai hạng ba hạng bốn, cùng với những thứ hạng sau đó, vẫn phải định ra mới được.
“Mong chư vị tới tầng một lầu các đợi một lát.”
“Đợi lát nữa, ta điều chỉnh thứ hạng xong xuôi, lại tới tuyên bố.”
Ngô Việt luôn miệng nói.
“Được.”
Đám Diệp Lạc không có ý kiến gì, đứng dậy bay tới lầu các.
Mấy đệ tử của tông môn ẩn thế Trung Châu còn chưa ngã xuống liếc nhau một cái, nghiến răng đứng dậy, nhìn phương hướng Diệp Lạc rời đi, trong lòng đều có kinh hãi.
Một kiếm kia thực sự rung động tới bọn họ…
Kiếm trảm đạo tâm…
Công kích nơi bọn họ không phòng ngự tới.
Nếu không phải đạo tâm của bọn họ kiên định, chỉ sợ lúc này bọn họ giống như người ở phía dưới, quỳ rạp trên đất, rơi vào hôn mê.
“Đi thôi, đi làm thân với những đệ tử của Vô Đạo Tông!”
Một người trong đó nghiến răng, miễn cưỡng bay đi, bay về phía lầu các.
Mấy người còn lại chỉ có thể đi theo.
Rất nhanh, trên đất trống yên tĩnh lại.
Chỉ còn đám Ngô Việt và đệ tử Thánh Địa hôn mê nằm trên đất.
“Minh chủ, những đệ tử này nên xử lý thế nào đây?”
Một trưởng lão nhìn người ở khắp trên đất, im lặng một lát, mở miệng dò hỏi.
“Tìm y sư tới xem đám đệ tử này có gì đáng ngại không, nếu không có gì đáng ngại, thì đưa tới bên lầu các, chuyện này, chấp sự đồng lứa xử lý là được, các trưởng lão khác theo ta bàn bạc thứ hạng.”
Ngô Việt xua tay, dặn dò.
“Xin nghe theo lệnh của minh chủ!”
Lúc này, không có ai dám cãi lệnh của Ngô Việt, nhao nhao chắp tay.
Rất nhanh, đám Ngô Việt bắt đầu di chuyển.
Rất nhiều chấp sự xử lý đệ tử của Thánh Địa đầy đất.
Rất nhiều trưởng lão theo Ngô Việt đến đại điện tiến hành họp bàn bạc thứ hạng.
…