Chương 35: Kiên nghị của Diệp Lạc
Cuối cùng vẫn là Sở Duyên mở miệng trước.
“Được rồi, đều đứng lỳ ở đây làm gì? Hàn Nhi, con đi xuống trước đi, tông môn còn rất rộng, con đi dạo khắp nơi đi, làm quen với tông môn một chút.”
“Lạc Nhi con ở lại, vi sư có chuyện muốn nói, khụ khụ, chỉ điểm một chút tu hành của con.”
Sở Duyên vung tay lên, bảo Trương Hàn rời đi trước.
Sau đó giữ Diệp Lạc lại.
Đừng hỏi vì sao lại giữ lại.
Hỏi chính là bộ công pháp.
Đương nhiên là Trương Hàn không có ý kiến đối với chuyện này, chắp tay nói: “Xin nghe theo lệnh của sư tôn!”
Sau khi nói xong, hắn ta gật đầu với đại sư huynh xem như chào hỏi.
Sau khi đạt được gật đầu đáp lại của Diệp Lạc, mới thành thật rời khỏi đại điện.
Rất nhanh, trong điện chỉ còn lại hai người là Sở Duyên và Diệp Lạc.
Sở Duyên làm bộ làm tịch ngồi lên ngai vàng tông chủ trong đại điện, thản nhiên nhìn Diệp Lạc ở phía dưới, chậm rãi nói.
“Lạc Nhi, xem ra trong khoảng thời gian vi sư rời khỏi tông môn, con đã có thu hoạch rất lớn.”
Giọng nói của hắn vô cùng nhạt nhẽo.
Nhưng vẫn không nhịn được xuất hiện chút chua xót.
Hắn từ cảnh giới Nguyên Anh rơi xuống cảnh giới Kim Đan.
Đệ tử này lại có thu hoạch rất lớn.
Điều này khiến hắn vô cùng chua xót.
Không được.
Nhất định phải hỏi công pháp, để Diệp Lạc ngộ ra gì đó, hắn thực sự sẽ mất máu mất.
Diệp Lạc nghe lời sư tôn nói, không dám giấu diếm, cung kính nói: “Mọi thứ đều nhờ sư tôn bồi dưỡng! Nếu không có sư tôn chỉ điểm trước khi đi, đệ tử tuyệt đối không có khả năng tăng nhanh như thế.”
Chỉ điểm trước khi rời tông?
Trước khi rời tông ta chỉ điểm ngươi cái gì? Sao ta không nhớ rõ ta từng chỉ điểm ngươi?
Chẳng lẽ ta còn mắc chứng hay quên.
Thôi bỏ đi, ngươi nói chỉ điểm, vậy thì chỉ điểm thôi.
Trong lòng Sở Duyên vô cùng mê mang, mặt ngoài vẫn không có biểu cảm gì.
Hắn lấy một chìa khóa cổ xưa trong tay áo ra đưa cho Diệp Lạc.
“Lạc Nhi, từ khi con bái sư xong, vi sư chưa từng tặng con bất cứ bảo vật gì, hôm nay sẽ tặng con một vật, thứ này, con cất cẩn thận đi.”
Muốn xem Diệp Lạc ngộ ra được gì, phải dẫn dắt từng bước mới được, cho chút ngon ngọt trước, sau đó mới hỏi phương pháp tu hành.
Còn chiếc chìa khóa này.
Đương nhiên là của đại trưởng lão xấu xa không phúc hậu, lấy ra đùa giỡn hắn.
Dù sao thứ đồ chơi này không có tác dụng gì, còn không bằng lấy ra lừa gạt, cho Diệp Lạc làm quà bái sư.
Sở Duyên tin tưởng Diệp Lạc sẽ không sinh ra hoài nghi gì.
Ừm, chính xác là như vậy.
Hắn vô cùng tự tin đối với năng lực lừa gạt của mình.
Hắn nói chìa khóa này là bảo bối, Diệp Lạc còn không tin hay sao?
Diệp Lạc nhìn chìa khóa Sở Duyên đưa tới, vội vàng cung kính nhận lấy.
Cầm lấy chìa khóa cổ xưa này, nhìn xung quanh một lát, hắn ta rơi vào trong trầm tư.
Hắn ta loáng thoáng có thể cảm nhận được đạo vận vô cùng sắc bén ở bên trong.
Đây là một kiện bảo vật tuyệt đối!
Không đợi hắn ta mở miệng nói cảm ơn với sư tôn.
Sở Duyên đã đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa đại điện, quay lưng về phía Diệp Lạc.
Chỉ nghe giọng nói của hắn trở nên nghiêm túc, nói: “Có phải không nhìn ra được, đây là thứ gì hay không?”
“Con đừng nên xem thường chìa khóa này, chìa khóa này là vật phẩm của một cường giả tối cao, năm đó vi sư đấu pháp với cường giả đó, hơn một chút mới đạt được chìa khóa này.”
“Trong chìa khóa này ẩn chứa cơ duyên nào đó, con lấy được chìa khóa này, mỗi ngày tu luyện lĩnh ngộ, sớm ngày ngộ ra cơ duyên, con có thể hiểu rõ không?”
Ha, lúc trước nói lung tung vài thứ với hắn ta, Diệp Lạc có thể ngộ ra cái gì.
Hắn thừa nhận rồi.
Bây giờ đưa cho một chiếc chìa khóa vứt đi, nếu còn có thể lĩnh ngộ ra gì đó, vậy hắn sẽ nuốt ngai vàng tông chủ kia luôn!
Cận đạo chi thể, cho dù trâu bò tới mức nào, cũng không có khả năng lĩnh ngộ được gì đó từ trên chiếc chìa khóa!
Đây coi như là Sở Duyên trả thù một chút.
Cho ngươi gánh vác.
Để ngươi lĩnh ngộ một chiếc chìa khóa trước, chậm trễ thời gian của ngươi, lại hỏi công pháp của ngươi, cuối cùng đá ngươi ra khỏi tông môn, sắp xếp cho ngươi rõ ràng!
Bên Diệp Lạc cũng không biết nội tâm diễn trò đặc sắc của sư tôn nhà mình.
Hắn ta nắm chặt lấy chìa khóa, gật đầu nói: “Sư tôn, đệ tử đã rõ! Đệ tử sẽ lĩnh ngộ mỗi ngày, sớm ngày ngộ ra cơ duyên, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của sư tôn!”
Sở Duyên hài lòng gật đầu, sau đó xoay người, ho khan hai tiếng che giấu xấu hổ, nói: “Lạc Nhi, từ khi con vào cửa đến nay, vi sư chưa từng chỉ điểm con hẳn hoi, bây giờ vi sư sẽ chỉ điểm cho con.”
“Con nói những thứ con lĩnh ngộ được cho vi sư nghe, vi sư thay con hoàn thiện một chút.”
Hắn vừa mới nói xong, trong lòng vô cùng kích động.
Cuối cùng hắn cũng có công pháp.
Có trời mới biết tu sĩ như hắn nghèo cỡ nào.
Bây giờ bản công pháp duy nhất trên người, vẫn là tất cả tiền tài trên người, mua một bản pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí mua ở thành Võ Thường...