Chương 355: Cự tháp
“Đã rõ, đã rõ, thúc giục cái gì, không phải vừa rồi rất lạnh lùng, bơ ta, cảm thấy ta chỉ là cảnh giới Trúc Cơ không xứng với các ngươi ư? Không phải bây giờ ngoan ngoãn cầu ta dẫn các ngươi qua đó.”
Sở Duyên vừa nói thầm, vừa nhanh chóng bước đi, đi tới chỗ cung điện bị phong bế của Vô Đạo Tông.
Ba bảo vật vẫn luôn không để ý tới nói thầm của Sở Duyên, ra sức chấn động, giống như đang chỉ đường cho Sở Duyên.
Một đường đi từ đại điện tông chủ tới trong những cung điện bị phong bế kia.
Đến nơi này, lọt vào trong tầm mắt là hàng loạt điện phủ đóng kín.
Sở Duyên không có thứ gì cho vào trong những điện phủ này, cho nên những điện phủ này đang ở trạng thái đóng cửa.
Mở ra duy nhất, cũng là điện Truyền Pháp và Thần Binh Các.
Hiện giờ ba bảo vật này không biết nổi điên cái gì, bảo hắn tới nơi đây.
“Sau đó thì sao? Các ngươi muốn làm gì?”
Sở Duyên cúi đầu nhìn ba món đồ này, muốn biết xem, rốt cuộc ba thứ này muốn làm gì.
Ong ong…
Ba bảo vật rơi vào lòng bàn tay Sở Duyên rầm một tiếng, đột nhiên bay lên cao.
Ba bảo vật đều hóa thành lưu quang, nhanh chóng rơi xuống trước một cung điện, giống như muốn đi vào cung điện.
Nhưng bị cửa điện đóng chặt ngăn cản, vẫn luôn không vào được.
Sở Duyên cũng đi tới cửa tòa cung điện này, muốn nhìn xem ba món đồ này định làm gì.
Hai tay của hắn bóp ra một pháp quyết, đánh vào trong đại môn, dễ dàng mở cửa cung điện ra.
Tông môn này đều là hệ thống đưa tặng.
Mở cửa mỗi cung điện này thế nào, đương nhiên là hắn biết.
Sở Duyên mở cửa cung điện ra, tránh ra một con đường, ánh mắt nhìn chằm chằm ba món đồ này.
Ba bảo vật kia cũng nghiêm túc, nhao nhao bay vào trong cung điện.
Sở Duyên vội vàng đi theo.
Mới đi vào trong, hắn lập tức thấy được tháp nhỏ kia đột nhiên trở nên to hơn, tỏa ra từng quang mang vô cùng chói mắt.
Quang mang chói mắt khiến Sở Duyên không nhịn được nhắm hai mắt lại.
Khoảng chừng một lúc lâu sau.
Hào quang mới chậm rãi tản đi.
Sở Duyên lại mở mắt ra, nhìn về phía trước.
Vừa mới nhìn, hắn lập tức trợn tròn mắt.
Hắn nhớ mang máng, cung điện này trống rỗng, bên trong ngay cả đài đá đều không có, là một vùng trống trải.
Mà lúc này, ở ngay phía trước hắn, một cái tháp rất to xuất hiện.
Đáy và chóp của tháp đều chìm vào dưới đất và bên trên của điện phủ, căn bản không nhìn thấy, chỉ có thể thấy được thân tháp.
Thân pháp rất to, phía trên khắc đầy phù văn kim sắc không biết tên.
Lúc này, cửa cự tháp mở ra, giống như muốn Sở Duyên đi vào.
Sở Duyên hoàn toàn thẫn thờ, hắn ngơ ngác nhìn cự tháp này.
Vừa rồi còn là một cái tháp nhỏ như thế.
Sao đột nhiên trở nên to lên?
Sở Duyên sững sờ.
Bên kia, ngọc bội đột nhiên xông vào trong tháp, không rõ tung tích.
Ở tại chỗ chỉ còn lại thiết cầu xoay tròn giữa không trung.
Thiết cầu này giống như đang do dự gì đó.
Tạm dừng một lát.
Sau đó giống như ngọc bội cũng lập tức nhảy vào trong thân tháp, biến mất không thấy.
Một mình Sở Duyên đứng ở đó, nhìn mọi chuyện.
Đợi mọi chuyện xong xuôi hết, hắn mới lấy lại tinh thần.
“Chuyện này tính là gì? Ngọc bội kia, thiết cầu kia là thứ gì? Nói cũng không nói một tiếng?”
Sở Duyên ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn cửa cự tháp này, không biết nên nói thế nào.
Đúng lúc này, cửa cự tháp lóe lên từng đợt hào quang, giống như muốn Sở Duyên đi vào.
Sở Duyên trái lo phải nghĩ, vốn định đi vào cự tháp nhìn một cái.
Hắn cẩn thận tiêu sái tiến vào cửa cự tháp.
Khi hắn bước vào cửa cự tháp, cửa tháp lập tức đóng lại.
Sở Duyên: “…”
Sao chuyện này có hương vị như lừa chó tiến vào giết vậy nhỉ?
…
Trong khu vực Đông Châu.
Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.
Trước điện Truyền Pháp.
Diệp Lạc lẳng lặng đứng ở đó.
Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm quảng trường đại điện.
Giống như đang hồi ức lại cảnh tượng mình ngồi khoanh chân ở đó ngộ đạo.
Chỉ trong nháy mắt, hắn ta đã trở thành một cường giả.
Tông chủ của Thánh Địa một phương.
Thế sự vô thường.
Người nào có thể nghĩ tới, hắn ta từng là một đồ bỏ đi.
Một tên phế vật từ đầu tới đuôi.
Trời sinh không có linh căn.
Bị người ta cười nhạo là phế vật.
Sau khi gia nhập Vô Đạo Tông, xoay người biến đổi, trở thành cường giả tuyệt đỉnh.
Trong khu vực Đông Châu, có thể thắng hắn ta, ngoại trừ người của Vô Đạo Tông ra, gần như không có ai.
Cho dù đám lão quái vật ra ngoài, Diệp Lạc cũng có nắm chắc đánh bại tất cả bọn họ.
Đây là tự tin của đại sư huynh Vô Đạo Tông.
“Nhưng mà nói tới gia tộc, đợi lát nữa rời khỏi Vô Đạo Tông, trái lại cần trở về một chuyến.”
Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Từ khi hắn ta rời núi tới nay, đã không trở về gia tộc.
Hiện giờ với thực lực, thế lực, danh tiếng của hắn ta, đều đủ khiến hắn ta áo gấm về nhà.
“Đại sư huynh, nghĩ gì thế?”
Bỗng nhiên, phía sau truyền tới giọng nói.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn phía sau.