Chương 374: Đến giờ 2
“Không sai, Thiên Kiêu tuyệt thế giống như Diệp Lạc Trương Hàn Tô Càn Nguyên Đạm Đài Lạc Tuyết, người nào cũng có thể trấn áp một thời đại? Ngươi cho rằng Thiên Kiêu như vậy là rau cải trắng?”
“Mạc Thành ngươi không cần lo lắng, Vô Đạo Tông tối đa khống chế được năm sáu đại châu, sao có thể khống chế cả đại lục Thần Hành.”
“Ha ha ha ha, Mạc tông chủ, ngươi đúng là đa tâm, nếu Vô Đạo Tông có thể khống chế cả đại lục Thần Hành, vậy ta có thể biểu diễn đứng chổng ngược nuốt linh thạch trước mặt mọi người!”
“Mạc tông chủ, bần đạo cũng cảm thấy ngươi lo lắng nhiều…”
Những người không tin nhao nhao mở miệng.
Cảm thấy Mạc Thành lo lắng nhiều.
Theo bọn họ, Thiên Kiêu cấp bậc như đám Diệp Lạc, mỗi một người lấy ra, đều có thể trấn áp một thời đại, đặt vào trong tông môn ẩn thế châu bọn họ, cũng là độc nhất vô nhị.
Đều được bồi dưỡng thành người thừa kế vị trí tông chủ kế tiếp.
Vô Đạo Tông bồi dưỡng ra mấy vị như vậy trong thời gian ngắn, đã rất khó tin.
Nói Vô Đạo Tông có thể nuôi dưỡng ra trên trăm đệ tử Thánh Địa một phương…
Lời này nói ra, tìm người ngốc nghe, kẻ ngốc cũng không tin.
Mạc Thành nhìn thái độ của những người này, không khỏi hơi tức giận, nhưng không biết nên nói gì.
Chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Một tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu đi tới, vỗ bả vai Mạc Thành.
“Mạc đạo hữu, ngươi thay vì rảnh quan tâm chuyện này, chẳng bằng tốn chút tinh thần, điều tra vị trí của Bạch Trạch.”
Người này lắc đầu nói.
“Bạch Trạch…”
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Mạc Thành xuất hiện vẻ xấu hổ.
Bọn họ tìm đến bây giờ, ngay cả một sợi lông của Bạch Trạch cũng không tìm thấy.
Nhưng không thể từ bỏ tìm kiếm.
Bạch Trạch tồn tại ở Trung Châu, đối với bọn họ mà nói, không khác gì quả bom hẹn giờ chôn ở Trung Châu.
Chuyện này khiến bọn họ không chịu nổi.
Cho nên cho dù thế nào, bọn họ đều phải tìm được Bạch Trạch.
Nhưng Bạch Trạch là Trấn Thiên Tông bọn họ thả ra, tuy không phải quan hệ trực tiếp, nhưng có quan hệ trọng đại.
Luận về trách nhiệm, bọn họ đứng mũi chịu sào.
“Yên tâm, chuyện Bạch Trạch, Trấn Thiên Tông bọn ta sẽ phụ trách tới cùng, nhưng chuyện Vô Đạo Tông, có lẽ thực sự nên bày ra thái độ của mình!”
Mạc Thành còn định khuyên can gì đó.
Nhưng một số tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu đâu nghe, cả đám không chút để ý.
Tông chủ của Minh Tiên Thánh Tông Sở Thiên Ngân lại càng trực tiếp đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Sở đạo hữu, ngươi muốn đi đâu?”
Mạc Thành vội vàng mở miệng.
“Đến giờ trở về, ta nên đến Vân Châu tham gia đại điển, lần này tán gẫu tới đây thôi.”
Sở Thiên Ngân xua tay nói.
Mạc Thành: “…”
Giữa chúng ta giống như có xen lẫn tên phản đồ vào…
Trong khu vực Vân Châu.
Mấy ngày sau, đại điển kế thừa vị trí tông chủ của Âm Dương Trận Tông chuẩn bị bắt đầu.
Trương Hàn truyền lệnh, không để người ta có quá nhiều thời gian chuẩn bị, mà vội vàng bắt đầu.
Giống như lo lắng mình sắp kế thừa tông chủ của Âm Dương Trận Tông mời người, sợ không có quá nhiều người tới, đến lúc đó xấu hổ, cho nên lựa chọn nhanh chóng bắt đầu.
Lúc này, trên huyền không đảo của Âm Dương Trận Tông, xung quanh đã giăng đèn kết hoa.
Từng đường vân trận pháp tràn ngập trong hư không.
Những trận pháp này liên kết với nhau, rõ ràng không cùng trận pháp, nhưng lại có thể kết nối một cách hoàn mỹ, vô cùng khéo léo.
Mà trên không huyền không đảo này, càng có một trận pháp rất to bao phủ toàn bộ đảo.
Giữa trận pháp tỏa ra ánh huỳnh quang, ngẩng đầu nhìn, giống như đảo nhỏ luôn được bao phủ trong quang huy của Thái Âm Tinh, quanh Thái Âm Tinh trôi nổi lơ lửng vô số Trận Văn cổ xưa, vô cùng rung động lòng người.
Những thứ này rõ ràng là Trương Hàn chuẩn bị.
Biểu lộ ra lực lượng hiện giờ của Âm Dương Trận Tông bọn họ, chấn nhiếp một số đám xấu xa.
Mục đích của Trương Hàn đã đạt được.
Bên ngoài huyền không đảo của Âm Dương Trận Tông.
Vô số người của thế lực bản thổ Vân Châu đều rung động nhìn huyền không đảo trùng tu lại, mãi mà không thể hoàn hồn.
“Chuyện này… Chuyện này… Đây là Âm Dương Trận Tông?”
“Ngươi không nghe nói sao? Đệ tử của Vô Đạo Tông tiếp nhận Âm Dương Trận Tông, hiện giờ Âm Dương Trận Tông dựa vào Vô Đạo Tông, chút tâm tư lúc trước của ngươi, vẫn nên đánh tan đi, tránh tai họa vào người.”
“Cho nên, lần này bảo chúng ta tới, là khoe khoang sao?”
“Người ta muốn khoe, ngươi mở to mắt nhìn, hỗn loạn ở Vân Châu chúng ta cũng nên ngưng hẳn, có Trương Hàn đại nhân thống lĩnh, chưa chắc không phải chuyện tốt.”
“Đúng vậy, nhìn Đông Châu bên cạnh xem, dưới sự dẫn dắt của Thái Nhất Kiếm Tôn, hiện giờ thực lực thế nào? Gần như treo Vân Châu chúng ta lên đánh.”
“Có biết ăn nói không? Cái gì mà treo Vân Châu chúng ta lên đánh? Cùng cấp bậc được sao? Đông Châu người ta e rằng phái ra một phần chiến lực, đều có thể san bằng Vân Châu chúng ta…”
Những thế lực này lập tức biết rõ chênh lệch giữa hai bên.