Chương 376: Lão bồ câu tinh 1
Đám người của thế lực Vân Châu, Âm Dương Trận Tông không đối đãi khác biệt, cũng chiêu đãi rất tốt.
Những người này đều đang đợi Trương Hàn tới, cử hành đại điển.
Bọn họ đã đợi một lúc lâu.
Nhưng bọn họ không có dáng vẻ không kiên nhẫn, trái lại vô cùng an tĩnh chờ đợi.
Đổi lại là người khác, có lẽ bọn họ đã sớm rời đi.
Nhưng đối mặt với Trương Hàn, bọn họ không dám làm như thế.
Trương Hàn chưa tới, bọn họ đợi là được, không cần thiết vì chuyện này mà trở mặt với Trương Hàn.
Mọi người chờ đợi một lát, cuối cùng cũng đợi được Trương Hàn tới tế đàn này.
Chỉ thấy Trương Hàn đạp không mà đi, mỗi khi bước một bước, dưới chân đều có một trận pháp lập tức ngưng tụ mà thành, đỡ hắn ta tiến về trước.
Một đường đi tới bên cạnh tế đàn, hắn ta mới dừng bước lại, hai tay để sau lưng, thản nhiên quan sát quanh mình, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp trước sau như một.
Mọi người nhìn thấy Trương Hàn xong, nhao nhao đứng dậy.
“Bái kiến Trương đạo hữu (Tham kiến tông chủ)!”
Mọi người đều cúi đầu thi lễ.
Trong đó người của rất nhiều thế lực ở Vân Châu đứng đối diện, không biết nên xưng hô với Trương Hàn thế nào.
Bọn họ và Trương Hàn không biết xem như cùng cấp hay là cái gì, nếu xưng hô nhầm, vậy thì xấu hổ rồi.
Những người này nghĩ một lát, vẫn có chút mê mang.
Một người trong đó đôi mắt sáng lên, bước ra một bước, cao giọng kêu to.
“Bái kiến âm dương trận thánh!”
Những lời này vừa truyền ra.
Đôi mắt những người khác đều sáng lên, đối với năng lực bày trận của Trương Hàn, bọn họ đều từng nghe nói từ trong truyền thuyết.
Xưng một tiếng “thánh” hoàn toàn có thể.
Mà Trương Hàn còn là tông chủ của Âm Dương Trận Tông, thêm chữ âm dương, xưng hô là âm dương trận thánh.
Hoàn toàn hợp lý.
Nghĩ thông suốt điểm này, những người khác cũng nhao nhao gọi theo.
“Bái kiến âm dương trận thánh!”
Nghe từng giọng nói vang lên ở bốn phương tế đàn, Trương Hàn rơi xuống tế đàn hài lòng gật đầu.
Khi hắn ta nghe được mấy chữ “âm dương trận thánh”, không khỏi sửng sốt một lát, hơi liếc mắt nhìn thoáng qua đám người của thế lực Vân Châu, không có bất cứ thái độ gì.
Mà mặt hướng bốn phương, làm một đạo lễ.
“Các vị đạo hữu có thể nể mặt tới tham gia đại điển, đã là lễ lớn nhất, các vị đạo hữu không cần đa lễ.”
“Mời các vị ngồi xuống.”
Trương Hàn mỉm cười nói.
Giữa lời nói khiến người ta như tẩm gió xuân, phong thái thư sinh nho nhã bày ra vô cùng nhuần nhuyễn trên người hắn ta.
Vươn tay không đánh mặt tươi cười.
Những người này tới tham gia đại điển, vón là có ý lấy lòng Trương Hàn.
Lúc này nghe Trương Hàn nói khách sáo như vậy, trong lòng ngoại trừ ý nghĩ lấy lòng ra, còn có chút kính nể đối với Trương Hàn.
Thế giới này vốn là cường giả là vương.
Trương Hàn so với bọn họ, thực lực không kém một chút.
Hơn nữa bối cảnh còn lớn hơn bọn họ, là đệ tử của Vô Đạo Tông.
Cho dù Trương Hàn vô lễ với bọn họ, bọn họ chỉ có thể kìm nén.
Nhưng không ngờ tới Trương Hàn lại khách sáo như thế.
Chuyện này khiến bọn họ cảm khái cách dạy đồ đệ của Sở tiền bối Vô Đạo Tông.
Mọi người cúi người thi lễ lần nữa xong, thì ngồi xuống một lần nữa, chuẩn bị quan sát đại điển.
Bên kia.
Trương Hàn thấy mọi người ngồi xuống, cũng nghiêm túc, hơi quay đầu nhìn mấy trưởng lão bên cạnh.
“Bắt đầu đại điển đi, hội tụ một chút số mệnh Thánh Địa xói mòn, khiến Âm Dương Trận Tông cường thịnh một lần nữa.”
Trương Hàn xua tay nói.
“Dạ, tông chủ.”
Mấy trưởng lão nhao nhao gật đầu, chuẩn bị bắt đầu tiến hành đại điển.
Nhưng không đợi mấy trưởng lão đi xuống.
Một trưởng lão trong đó đột nhiên đứng dậy, ngăn cản mấy người.
“Tông chủ! Đợi đã! Còn các vị nữa, đều đợi đã! Hiện giờ chúng ta không thể bắt đầu đại điển!”
Trưởng lão này vội vàng nói.
“Vì sao?”
Trương Hàn nhíu mày nhìn trưởng lão này.
“Tông chủ, lúc trước ngươi nói, tông chủ của Thái Nhất Kiếm Tông sẽ tự mình tới đây, hiện giờ tông chủ của Thái Nhất Kiếm Tông còn chưa tới, hơn nữa ngay cả đại biểu đều chưa tới, rõ ràng cho thấy chưa đến, nếu lúc này bắt đầu đại điển, chẳng phải lầm lỡ đại sự của tông chủ? Mấy người các ngươi, thực sự quá qua loa, loại chuyện này mà quên được.”
Trưởng lão kia vừa nói, vừa chỉ trích mấy trưởng lão ở bên cạnh, miệng phun nước bọt, còn thiếu chút nữa trực tiếp mắng chửi người.
“Đúng vậy, thiếu chút nữa quên chuyện này…”
“Lúc trước ta còn nhớ rõ chuyện này, cũng định hỏi tông chủ, nhưng có nhiều chuyện quá, cho nên ta quên mất việc này.”
“Chuyện này thực sự là lỗi của chúng ta, nếu vì chuyện này mà khiến quan hệ giữa tông chủ và Thái Nhất Kiếm Tôn trở nên tệ hơn, chúng ta sẽ thành tội nhân của Âm Dương Trận Tông…”
Mấy trưởng lão khác cũng nhớ tới chuyện này, cả đám đều vô cùng bất đắc dĩ, giống như cảm thấy ảo não vì mình quên chuyện này.