Chương 387: Tô Càn Nguyên tự tin 2
Nhưng một người như hắn ta, vậy mà sư muội nhà hắn ta còn nói so tài với hắn ta?
Chuyện này đúng là nghé con mới đẻ không sợ hổ.
Cũng được cũng được.
So tài một lát, khiến tiểu sư muội biết trời cao đất rộng cũng được.
Ôm tâm tư này, Tô Càn Nguyên lập tức mở miệng.
“Được, nếu tiểu sư muội đã nói như thế, vậy chúng ta so tài một lát, ta không cần bất cứ vũ khí gì, hơn nữa chỉ dùng một tay, chỉ cần tiểu sư muội đánh ta lùi một bước, thì tính ta thua, tiểu sư muội cảm thấy như vậy thế nào?”
Tô Càn Nguyên vô cùng tự đại.
“Được.”
Tô Hề không tranh cãi thêm, nghiêm túc hơn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Càn Nguyên không nói thêm gì nữa.
Đi sang một bên, chuẩn bị đặt Bàn Không Phủ xuống.
“Tiểu tử ngốc, ngươi cẩn thận một chút, khí tức của tiểu cô nương này không thích hợp, vô cùng huyền diệu, ngươi đừng sơ suất, nếu không sẽ lật thuyền trong cống ngầm.”
Giọng nói của phủ linh Bàn Không Phủ vang lên trong đầu Tô Càn Nguyên, nhắc nhở Tô Càn Nguyên đừng sơ suất.
“Được, ta đã rõ, yên tâm đi.”
Tô Càn Nguyên vẫn không thèm quan tâm.
Theo ý hắn ta, sao tiểu sư muội nhà mình có thể sinh ra uy hiếp cho hắn ta.
Hắn ta là nhân vật bậc nào? Man hoàng nổi tiếng trong thiên hạ.
Sẽ lật xe trên tay một tiểu sư muội mới tu hành ư? E rằng đang nói đùa.
Không, vui đùa cũng không nên vui đùa như thế.
Nếu hắn ta thực sự có thể lật xe, vậy hắn ta đừng tu hành nữa, dọn dẹp một chút, về nhà làm ruộng đi.
Tô Càn Nguyên đặt búa xuống, xoay người quay trở về lần nữa.
“Được rồi, tiểu sư muội, ta đứng ở đây, chỉ dùng một tay phải, nếu muội có thể bức ta lùi một bước, thì tính muội thắng.”
Tô Càn Nguyên vô cùng tự tin nói.
Hắn ta nói xong, lẳng lặng đứng ở đằng kia, một tay để ra sau, bộ dạng như cao nhân.
“Được, vậy tam sư huynh, ta ra tay đây?”
Hai tay của Tô Hề mở ra, trước khi ra chiêu vô cùng lễ phép hỏi một câu.
“Ừm, sư muội, muội ra tay đi, sư huynh ta tuyệt đối không lùi một bước.”
Tô Càn Nguyên gật đầu nói.
Hắn ta mới nói xong, đột nhiên cảm thấy tay phải mình có chút không thích hợp…
Hắn ta không thể nói rõ cảm giác này là gì.
Cảm giác rất tê dại.
Giống như cánh tay hoàn toàn mất đi cảm giác, không thể cử động được.
Đây là…
Đây là xảy ra chuyện gì?
Ở trong ánh mắt sững sờ của Tô Càn Nguyên, cánh tay phải của hắn ta đột nhiên giơ lên, vung về phía mặt hắn ta…
Trên quảng trường đại điện.
Tô Càn Nguyên và Tô Hề đứng ở đó.
Hai người đều không có dấu vết ra tay.
Nhưng trong vô hình chiến đấu đã sớm xảy ra.
Giữa mười ngón tay của Tô Hề đều có sợi dây mắt thường không thể thấy lan tràn ra.
Những sợi dây này vô cùng linh hoạt quấn quanh tay phải Tô Càn Nguyên.
Tô Càn Nguyên giống như không phát hiện ra, chỉ ngơ ngác nhìn tay phải mình, hoàn toàn không chú ý tới những sợi tơ này.
Những sợi tơ này của Tô Hề quấn quanh tay phải Tô Càn Nguyên.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Tô Hề, nàng không giống như Hải Tinh, hoàn toàn nắm đối phương trong tay.
Sợi dây của nàng căn bản không khống chế được tam sư huynh nhà nàng.
Đụng tới tam sư huynh nhà nàng, giống như đụng phải con rối cơ thể cứng ngắc như sắt đá, rất khó có thể khống chế.
Nàng dùng hết sức lực toàn thân, cũng không thể khống chế toàn thân tượng gỗ này, cùng lắm chỉ có thể miễn cưỡng khống chế một cánh tay.
Chẳng qua cho dù chỉ khống chế một cánh tay, Tô Hề cũng không từ bỏ, mà lựa chọn khống chế tay kia tấn công Tô Càn Nguyên.
Nàng muốn chiến thắng!
Khiến tam sư huynh nhà mình nhìn thật kỹ, có phải nàng thực sự tu thành công hay không.
Quyết định của Tô Hề, cũng tạo nên cảnh tượng Tô Càn Nguyên tự mình vung một quyền về phía mình.
Bên kia, Tô Càn Nguyên cố gắng quay đầu, né tránh tay phải mình đánh tới một quyền.
Cảm nhận được quyền phong khủng bố lướt qua gò má, hắn ta rất muốn khóc.
Đây là chuyện gì thế.
Tay phải của hắn ta đột nhiên không chịu khống chế.
Điều này thì thôi, còn có vẻ muốn đánh về phía đầu hắn ta.
Lúc này, Tô Càn Nguyên cảm nhận được rốt cuộc quả đấm của mình kinh khủng cỡ nào.
Một quyền này đánh xuống, hắn ta sợ mặt đều không còn.
Vì tránh mặt hắn ta bị một quyền đánh trúng.
Tô Càn Nguyên cố gắng đoạt lại quyền khống chế của tay phải một lần nữa.
Nhưng cho dù hắn ta dùng biện pháp gì, đều không thể khống chế tay phải, cả cánh tay hoàn toàn mất cảm giác, không còn nằm trong khống chế của hắn ta.
Chẳng lẽ đây là thủ đoạn của tiểu sư muội?
Ngay khi Tô Càn Nguyên muốn bảo tiểu sư muội dừng tay, một giọng nói vang lên trong đầu hắn ta.
“Ai ôi! Tiểu tử ngốc, ngươi đây là cánh tay không thể khống chế đúng không? Nào nào, ta giúp ngươi chặt bỏ, ngươi đừng nên cử động, lập tức sẽ tốt hơn!”
Nghe thấy những lời này, vẻ mặt Tô Càn Nguyên thay đổi.