Chương 39: Con đã hiểu 2
Sao có thể thừa nhận Trương Hàn nói đúng?
Cho nên cho dù Trương Hàn nói gì, phủ quyết là được.
Trương Hàn im lặng một lát, vẫn tiếp tục mở miệng: “Sư tôn, trận pháp nhất đạo là dùng trận, trận làm trung tâm, cho nên trận pháp nhất đạo là trận!”
“Sai!”
“Sư tôn, trận pháp nhất đạo là vì biến hóa, trận pháp biến hóa muôn vàn...”
“Sai!”
“Sư tôn, trận pháp nhất đạo, là...”
“Sai!”
“Sư tôn, đệ tử ngu dốt, không biết trả lời như thế nào.”
“Sai!”
Trương Hàn: “?”
Sư tôn, người không đúng.
Sở Duyên quay trở về chỗ cũ, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Con không trả lời được, đây là sai, có gì nghi ngờ?”
Sao hắn có thể nói, hắn phủ quyết quen rồi.
Có thể nói là sai lỗi đánh máy sao?
Nếu mà nói ra, đệ tử này sẽ muốn rời tông mất.
Trương Hàn sửng sốt một lát, nho nhã cúi người hành lễ nói: “Sư tôn, đệ tử ngu dốt, không hiểu trận pháp nhất đạo là gì, mong sư tôn giải đáp nghi ngờ giúp đệ tử.”
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn bầu trời ở bên ngoài điện, im lặng rất lâu.
“Trận pháp nhất đạo, quan trọng nhất là đạo, trận pháp là chết, đạo là sống, trận pháp có thể bị phá, đạo thì không thể phá, trận pháp có khả năng không còn, đạo vĩnh viễn vẫn ở đây, trận pháp nhất đạo, quan trọng nhất là đạo, mà không phải trận pháp, vi sư muốn con ngộ đạo, con lựa chọn trận pháp nhất đạo, nhưng không phải là con đi ngộ trận pháp.”
“Con đã hiểu chưa?”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng, giọng nói tràn ngập hàm ý sâu xa, bí hiểm.
Sau khi nói xong, hắn cẩn thận nhìn thoáng qua Trương Hàn.
Phát hiện vẻ mặt Trương Hàn ngơ ngác, hắn lập tức an tâm.
Nghe không hiểu sao?
Nghe không hiểu là bình thường, bởi vì chính hắn cũng không nghe hiểu mình đang nói gì.
Quả nhiên cảnh giới lừa gạt người ta cao nhất, chính là nhân tiện lừa gạt cả mình...
…
Đứng ở trong đại điện.
Trương Hàn cảm thấy vô cùng rung động.
Trong đầu vang vọng lời sư tôn nói.
Trận pháp nhất đạo, quan trọng nhất là đạo, trận pháp là chết, đạo là sống...
Trận pháp có thể bị phá, đạo không thể bị phá, trận pháp có khả năng không có ở đây, nhưng đạo vĩnh viễn đều ở đây...
Trận pháp nhất đạo, quan trọng nhất là đạo, mà không phải trận pháp, vi sư muốn con ngộ đạo, không phải là bảo con đi ngộ trận pháp...
Từng câu này lọt vào tai Trương Hàn, giống như đại đạo âm, khiến hắn ta cảm thấy đinh tai nhức óc.
Tuy Trương Hàn không biết ý cụ thể của những lời này.
Nhưng hắn ta cảm thấy...
Những lời này rất có đạo lý.
Gằn từng chữ, chỉ từ gốc rễ.
Đây là sư tôn sao?
Khủng bố như vậy!
“Lời nói của sư tôn, khiến đệ tử hoàn toàn tỉnh ngộ, đệ tử đã hiểu!”
“Mong sư tôn lại cho đệ tử một cơ hội!”
Trương Hàn vội vàng nói.
Hắn ta còn nhớ rõ những lời sư tôn mới nói.
Hỏi hắn ta một vấn đề, hắn ta trả lời đúng, mới truyền đạo cho hắn ta.
Nhưng hắn ta căn bản không trả lời đúng.
Nếu sư tôn vì vậy mà không truyền đạo cho hắn ta, hắn ta sẽ thiệt lớn.
Cho nên không phải Trương Hàn không hoảng sợ.
Bên kia, ở trước cửa đại điện, Sở Duyên được gió thổi không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn Trương Hàn một cái.
Có thể.
Tên đồ đệ thứ hai, đúng là rất giỏi ăn nói.
Nhìn một cái, nhìn một cái.
Vẻ mặt này đúng là rất chân thành.
So với khi tên tiểu tử Diệp Lạc kia vào tông, hoàn toàn không giống nhau.
Đồ đệ thứ hai này, chắc chắn sẽ không phải là loại như Diệp Lạc!
Đồ đệ thứ hai chắc chắn là một tên bỏ đi! Phế vật vững chắc! Không tẩy được!
Nhưng mà hiện giờ hắn không thể mở miệng.
Phải cho đồ đệ thứ hai này hiểu rõ, cầu được phần “đạo” này trân quý cỡ nào.
Chuyện này cũng có thể đẩy lùi kiên nhẫn của đồ đệ thứ hai.
Nếu không ngộ được, thời gian lâu dần, đồ đệ thứ hai này chắc chắn cũng sẽ không kiên nhẫn.
Nhưng đến lúc đó cũng xấu hổ đến tìm hắn đúng không?
Ngươi ngàn cầu vạn mời, ta mới truyền đạo cho ngươi, ngươi quay đầu lại muốn thỉnh giáo ta, đây không phải là đang nói ngươi vô dụng sao?
Trong tình huống như vậy.
Đến lúc đó đồ đệ thứ hai chắc chắn xấu hổ tới thỉnh giáo hắn.
Hắn có năng lực kéo dài thêm một thời gian.
Đến lúc đó một năm trôi qua, cảnh giới một tiểu giai này, không phải sẽ tới tay ư?
Nghĩ như vậy, thực ra Diệp Lạc chỉ là ngoại tộc.
Phần lớn phế vật đều bình thường.
Muốn dạy phế đi vốn chính là đồ đệ phế vật.
Đây không phải có tay là được?
Hừ, hừ hừ, hừ hừ hừ.
Toàn bộ đều nằm trong khống chế của hắn.
Sở Duyên im lặng.
Rơi vào trong mắt Trương Hàn, lại khiến Trương Hàn càng thêm kinh hoảng.
Nếu là vì vậy, khiến hắn ta không thể đạt được cơ hội tu hành, vậy thì hắn ta sẽ hối hận tới chết mất.
Rầm rầm...
Trương Hàn quả quyết quỳ xuống, dập đầu với sư tôn.
“Cầu xin sư tôn lại cho đệ tử một cơ hội, đệ tử thật sự muốn theo sư tôn tu hành!”
Giọng nói của Trương Hàn chân thành tha thiết.