Chương 392: Vì sao ta không bồi dưỡng linh dược siêu cấp thấp
Từ trên đường trở về, hắn biết tên là Hoa Thần Y.
Nhưng khiến hắn xấu hổ chính là, hắn không biết nên xưng hô Hoa Thần Y thế nào.
Y Nhi? Kỳ lạ.
Thần Nhi? Con ta có khả năng là một đại thần?
Thần Y? Không biết, còn tưởng hắn đang gọi y sư nào đấy.
Nghĩ một lúc lâu, Sở Duyên chỉ có thể gọi là đồ nhi.
“Sư, sư tôn, đệ tử không sao.”
Hoa Thần Y ôm ngực, giống như rất khó chịu.
“Ngươi như vậy còn nói không sao? Thôi bỏ đi, đi thôi, đi theo vi sư, dẫn ngươi tới chỗ đầu bếp ăn chút gì đó, xem có thể bồi bổ cơ thể hay không.”
Sở Duyên nghĩ một lát, kéo Hoa Thần Y, chuẩn bị đi tới chỗ Lý Nhị Cương.
Xem Lý Nhị Cương có thể làm ít đồ ăn bồi bổ cho Hoa Thần Y này hay không.
Không cầu chữa khỏi, ít nhất phải giữ mạng đã.
Hoa Thần Y vốn định nói gì đó, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Sở Duyên, hắn ta không thể nói thêm cái gì, chỉ có thể theo Sở Duyên rời đi.
Ngao Ngự ở phía sau thấy thế, vội vàng đuổi theo Sở Duyên.
Đám người đi qua từng con đường, đi tới bên cạnh phòng bếp.
Lý Nhị Cương đang bận rộn ở trong bếp thấy Sở Duyên đi tới, vội vàng kêu lên.
“Tông chủ, ngươi đã về rồi? Lúc này mới có mấy ngày, oa, thi thể này là chuyện gì vậy?”
Lý Nhị Cương nhìn thấy Sở Duyên, thì vô cùng vui vẻ, nhưng một giây sau nhìn thấy Sở Duyên kéo Hoa Thần Y, cho rằng đây là thi thể theo bản năng.
Còn tò mò Sở Duyên mang theo một thi thể tới đây làm gì.
Chuyện này không thể trách hắn ta, thực sự là Hoa Thần Y không có động tĩnh gì, gần như bị Sở Duyên kéo đi, sắc mặt còn trắng xanh, trên người tỏa ra tử khí.
Người này nhìn qua, không tưởng là thi thể mới lạ.
“Đây… Đây là người, còn sống, lại đây dìu hắn ngồi xuống.”
Sở Duyên nghe Lý Nhị Cương mở miệng nói thi thể, thì không biết phải nói gì.
“Đây là người sao? Rất xin lỗi rất xin lỗi, ta không thấy rõ.”
Lý Nhị Cương nghe thấy thế, nhất thời ý thức được mình không đúng, vội vàng giải thích, đi tới, đỡ Hoa Thần Y ngồi trên ghế.
Hắn ta nhìn bộ dạng suy yếu của Hoa Thần Y.
Không biết nên nói gì.
“Nhị Cương, ngươi đi làm ít đồ ăn bổ dưỡng cho hắn đi, hắn là lục đệ tử của bổn tọa, ngươi đi nấu ăn trước đi, ta qua bên kia hít thở không khí.”
Sở Duyên chẳng muốn nói thêm gì, xoay người đi sang một bên, nghỉ ngơi một lát.
Ngao Ngự cũng bắt kịp Sở Duyên, đi tới bên kia.
Trước bàn chỉ còn lại Lý Nhị Cương và Hoa Thần Y.
Lý Nhị Cương nhìn Hoa Thần Y quanh người đầy tử khí, thực sự không biết nên nói gì.
Chuyện này…
Chuyện này…
Chuyện này…
Làm đồ ăn bổ dưỡng gì mới có thể cứu sống người này?
Người này dễ ngoẻo lắm.
Khóe miệng Lý Nhị Cương giật giật.
Hắn ta biết làm dược thiện, nhưng dược thiện cũng không thể khiến người ta cải tử hoàn sinh.
Ngay khi Lý Nhị Cương trầm mặc.
Hoa Thần Y chậm rãi bò dậy, giống như khôi phục ý thức.
“Tiền bối…”
Hoa Thần Y suy yếu nói một câu.
“Đại nhân, ngươi đừng gọi ta là tiền bối, ngươi là đệ tử của tông chủ, gọi ta Nhị Cương được rồi.”
Lý Nhị Cương bị xưng hô của Hoa Thần Y làm cho hoảng sợ, vội vàng nói.
“Khụ khụ, Nhị Cương tiền bối, xin hỏi nơi này có cỏ Lộc Minh hay không, cỏ Lộc Minh này dùng để làm dược thiện.”
Giọng nói của Hoa Thần Y suy yếu nói.
“Cỏ Lộc Minh sao? Không có.”
Lý Nhị Cương nghĩ một lát, lắc đầu nói.
“Không có…”
Hoa Thần Y lập tức hơi tuyệt vọng.
Hắn ta cảm thấy tử khí trên người hắn ta đang tăng lên.
Nếu không thể uống thuốc kịp thời, vậy hắn ta rất có khả năng sẽ chết trong bệnh lạ này.
Cần có dược vật ức chế bệnh lạ trên người hắn ta, căn bản không phải tông môn bình thường có được.
Cuối cùng là số mệnh hắn ta sai khiến.
Ngay khi Hoa Thần Y tuyệt vọng, chỉ nghe Lý Nhị Cương mở miệng lần nữa.
“Cỏ Lộc Minh có khả năng không có, nhưng cỏ Lộc Tiên thì có, hình như thứ này có hiệu quả tốt hơn cỏ Lộc Minh ngươi nói, không biết được không.”
Lý Nhị Cương nhỏ giọng nói, trong linh điền của hắn ta, không phải chỉ có một ít dưa chuột, còn có một số linh dược.
Những linh dược này có một phần là Diệp Lạc đưa tới, có một phần là Bạch Trạch không biết lấy đâu ra đưa cho hắn ta, nói là để hắn ta bồi dưỡng những linh dược này.
Dần dần, trong linh điền của hắn ta xuất hiện thêm nhiều linh dược, có một số linh dược ngay cả hắn ta cũng không biết tên, nhưng mà nhìn cấp độ, phẩm chất hẳn là không thấp.
Hình như cỏ Lộc Tiên gì đó là linh dược cấp thấp…
Nhưng người ta cần cỏ Lộc Minh, là loại linh dược cấp thấp trong cấp thấp, hắn ta thực sự không có.
Lý Nhị Cương đột nhiên hơi buồn bực, vì sao hắn ta không trồng những linh dược cấp thấp hơn?
“Đại nhân, rất xin lỗi rất xin lỗi, là lỗi của ta, trong linh điền của Vô Đạo Tông chúng ta, thực sự không có loại linh dược siêu cấp thấp này, lần sau ta nhất định sẽ chú ý, bồi dưỡng gieo trồng nhiều linh dược cấp thấp hơn…”
Lý Nhị Cương bất đắc dĩ nói…