Chương 401: Trái cây có gì ngon
“Nhất định là thay đổi linh tinh lời nói gốc của Trương tông chủ! Ngươi còn không biết tội?”
Ngao Dạ nháy mắt ra hiệu với Ngư tướng quân nói.
“Hả? Không có mà, Long Quân, Trương tông chủ thực sự nói như vậy, hơn nữa nghe nói giọng điệu còn ác liệt hơn ta, Long Quân, ngươi thực sự không thể đổ oan cho ta được.”
Ngư tướng quân hoàn toàn không nhìn ra được gì, vội vàng nói.
“Chắc chắn là ngươi nghe lầm, ngươi còn nói dối!”
Ngao Dạ điên cuồng nháy mắt ra hiệu.
Nhưng khiến lão ta tuyệt vọng chính là, Ngư tướng quân này không có một chút mắt nhìn, hoàn toàn không nhìn ra được vẻ mặt lão ta.
Đừng nên ép lão ta đi đánh nhau với Trương Hàn mới hài lòng chứ?
“Thật mà, Long Quân, ta thực sự không nghe nhầm, ta nguyện lấy đạo tâm ra thề! Ta tuyệt đối không nghe nhầm!”
Ngư tướng quân nói thẳng.
Ngao Dạ: “…”
Ta, ngươi, hắn…
Đều đã lấy đạo tâm ra thề, lão ta còn có thể nói gì?
Lão ta nói nhiều tới mấy, người ta đã lấy đạo tâm ra để thề, đều có vẻ như không có tác dụng gì.
Ngao Dạ im lặng nhìn thoáng qua Ngư tướng quân, nhớ kỹ Ngư tướng quân này, lão ta hít sâu một hơi, mặt hướng về phía nhiều con nối dòng.
“Xem ra Ngư tướng quân nói không sai.”
“Nhưng mà chuyện này chắc chắn là có người trong Âm Dương Trận Tông phá rối, truyền tin bậy bạ, ta sẽ đến Âm Dương Trận Tông nhìn xem, quan hệ giữa ta và Trương tông chủ vốn rất tốt.”
Ngao Dạ nói như vậy.
Sau khi nói xong, lão ta xoay người rời đi, hóa thanh một long ảnh bay ra ngoài cung điện, còn thuận tay cuốn đi Ngư tướng quân còn đang ngơ ngác đứng đó.
Rất nhanh, trong cung điện chỉ còn lại nhiều long tử long nữ cùng với Ngao Ngự ngồi bên cạnh vị trí cao nhất.
Bầu không khí hơi vi diệu.
Bọn họ đều nhìn về phía cửa, trong lúc này không ai mở miệng phá vỡ phần vi diệu này.
Một lúc sau, cuối cùng có một long tử mở miệng trước, khiến tình hình khôi phục một chút.
“Cửu thập thất ca! Ngươi làm thế nào thành thần thú hộ pháp của Vô Đạo Tông thế? Sao ngươi đi ra ngoài một chuyến, thân phận đã trở nên lợi hại như vậy?”
Long tử vội vàng mở miệng.
Vừa mới mở miệng, giống như kích hoạt phản ứng dây chuyền.
Các long tử long nữ khác nhao nhao mở miệng.
“Đúng vậy, cửu thập thất ca, rốt cuộc ngươi đã làm gì, vậy mà có thể trở thành thần thú hộ pháp của Vô Đạo Tông trong truyền thuyết?”
“Vô Đạo Tông! Đúng là tồn tại trong truyền thuyết, ta chưa có cơ hội tới xem Vô Đạo Tông trông như thế nào, cửu thập thất ca, ngươi có thể nói với ta, Vô Đạo Tông trông như thế nào được không?”
“Ta cũng rất tò mò rốt cuộc Vô Đạo Tông trông như thế nào, có người đồn, Vô Đạo Tông thành lập trên một vùng chiến trường Viễn Cổ thần bí, cũng có người đồn Vô Đạo Tông thành lập trên một vùng dị không gian, cửu thập thất ca ngươi nói xem, rốt cuộc người nào nói thật?”
Đám long tử long nữ bàn tán xôn xao.
Lập tức phá bỏ bầu không khí ngưng kết vừa rồi.
Nghe thấy những lời này, Ngao Ngự còn đang ngây người cũng khôi phục thần trí, đối mặt với đám long tử long nữ vô cùng nhiệt tình, hắn ta không cố làm ra vẻ huyền bí, mà nhiệt tình trả lời.
“Ta cũng là gặp may mới được tông chủ nhìn trúng, không có gì khác.”
“Vô Đạo Tông bọn ta thành lập ở chỗ nào, chuyện này không tiện tiết lộ…”
“Ồ… Ồ… Ồ… Vô Đạo Tông này trông như thế nào? Chuyện này khó mà nói, ta không nói được, chỉ có thể nói, mỗi một kiến trúc của Vô Đạo Tông đều tràn ngập hương vị năm tháng…”
“Ta nói với các ngươi, bên trong Vô Đạo Tông có một điện Truyền Pháp, trong đó có rất nhiều diệu pháp, chẳng qua đệ tử của Vô Đạo Tông đều không đi vào điện Truyền Pháp này, các ngươi đoán xem vì sao?”
“Chuyện này các ngươi không biết đâu, đệ tử của Vô Đạo Tông, tất cả pháp thuật đều dựa vào mình tham ngộ, không đi nhìn pháp thuật khác…”
Ngao Ngự chậm rãi nói, nói một số tin tức hắn ta biết ra.
Hắn ta nói nhiều như vậy, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó.
“Đúng rồi, các ngươi đợi một lát, ta có lấy một ít trái cây ở Vô Đạo Tông tới, cho các ngươi nếm thử, có khả năng không đủ, nhưng các ngươi nếm một chút cũng được.”
Ngao Ngự lấy một ít đồ mình hái ở dốc núi phía sau trong nhẫn trữ vật ra.
Có linh quả, có linh thái, còn có một ít linh dược.
Những thứ này đều là Lý Nhị Cương bảo hắn ta có thể hái.
Dựa theo Lý Nhị Cương nói, hái một bó to cũng được…
…
Bên kia, Long Quân Ngao Dạ không rời đi, chỉ ra ngoài cung điện, thần thức của lão ta vẫn luôn bao bọc cả tòa cung điện, quan sát nhất cử nhất động ở trong cung điện.
Khi Ngao Dạ thấy con trai thứ 97 nhà mình nói mang ít trái cây về, lão ta có chút khinh thường.
Cho dù Vô Đạo Tông bất phàm, nhưng trái cây bên trong có thể bất phàm được sao?
Chậc chậc, con trai thứ 97 này, vẫn chưa trưởng thành.
Vậy mà trở về chỉ mang ít trái cây.
Trái cây thì có gì ngon.
Bên trong long phủ không đủ trái cây sao?
Ngao Dạ ngầm lắc đầu…