Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 412: Xuống núi xây dựng tiểu tông môn 2

Chương 412: Xuống núi xây dựng tiểu tông môn 2
Bên kia.
Đạm Đài Lạc Tuyết nghe thấy những lời này, không nói thêm gì nữa, cung kính cúi người thi lễ với Sở Duyên, sau đó xoay người rời khỏi cung điện.
Sở Duyên nhìn theo Đạm Đài Lạc Tuyết rời đi.
Hai người đều không nhắc tới chuyện Đạm Đài Lạc Tuyết là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.
Sở Duyên thực sự quên mất.
Còn Đạm Đài Lạc Tuyết…
Nàng không sánh bằng đám Diệp Lạc Trương Hàn.
Với tính tình của nàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý tới vị trí tông chủ.
Nàng nghĩ, cho tới bây giờ luôn là tìm một chỗ ở yên trong đó, nghiên cứu Giới Kỳ Bàn.
Đạm Đài Lạc Tuyết rời khỏi cung điện của Sở Duyên.
Sở Duyên nhìn thấy cảnh này, cũng chậm rãi đứng dậy khỏi đệm hương bồ, đi tới đại môn cung điện của mình, chuẩn bị đóng cửa lại, lại đợi Tô Càn Nguyên tới.
Ngay khi Sở Duyên chuẩn bị đóng cửa.
Bất chợt thấy một thứ gì đó toàn thân đầy khí thể xám mờ lóe lên.
Thứ này chỉ lóe lên một cái.
Sở Duyên không nhìn thấy rõ là gì.
“Thứ gì thế? Ta nhìn nhầm rồi ư? Vừa rồi không phải có thứ gì đó chui qua sao? Chuột đen à? Thôi bỏ đi, vẫn nên đợi Tô Càn Nguyên tới.”
Sở Duyên ra sức dụi mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài cung điện vẫn không thấy gì, chỉ có thể đánh mất ý nghĩ này, đóng cửa cung điện lại, ngồi lên đệm hương bồ lần nữa.

Lúc này, bên ngoài cung điện của Sở Duyên.
Đạm Đài Lạc Tuyết mới rời đi sắc mặt đột nhiên thay đổi, lười nhác biến mất sạch.
Đôi mắt nàng lập tức tập trung vào một bóng dáng từ xa nàng đang tiến lên.
Bóng dáng kia đúng là Hoa Thần Y.
Chẳng qua Đạm Đài Lạc Tuyết không biết Hoa Thần Y.
Nàng thấy có người xông loạn trong Vô Đạo Tông, chịu Trương Hàn ảnh hưởng, phản ứng đầu tiên của nàng là cảm thấy người này sẽ quấy rầy tới thanh tinh của sư tôn.
Lập tức không còn tâm trạng gì.
“Giới Kỳ Bàn, ra!”
Lúc này Đạm Đài Lạc Tuyết quả quyết ném chí bảo của mình ra.
Giới Kỳ Bàn được nàng ném ra, nở rộ hào quang chói mắt.
Từng đường vân kim sắc diễn sinh trong hư không, chỉ trong nháy mắt đã ở khắp quảng trường đại điện.
Một bàn cờ sừng sững mà lên…
Đại điện tông chủ.
Hoa Thần Y đang chạy như điên tìm kiếm Tô Càn Nguyên bị bàn cờ đột nhiên ngăn lại.
Quanh người Hoa Thần Y quấn quanh từng tầng tử khí, nhìn thứ gì đó như cự bích chọc trời ở bốn phía, có chút mơ hồ.
Tâm tư muốn đi gặp Tô Càn Nguyên cũng hơi yên bình lại.
Hắn ta đang định nhìn kỹ xem là thứ gì ngăn cản hắn ta.
Nhưng không đợi hắn ta tiến lại gần những thứ như cự bích chọc trời, cảm giác bài xích hàng lâm.
Hoa Thần Y liên tục lùi về sau mấy bước mới dịu đi một chút, sắc mặt hắn ta trở nên vô cùng khó coi.
Cảm giác bài xích rất mạnh vẫn luôn đặt ở trong lòng hắn ta.
Giống như cả thế giới đều bài xích hắn ta, không cho phép hắn ta tồn tại, giống như sự tồn tại của hắn ta là sai lầm.
“Chuyện này… Đã xảy ra chuyện gì thế.”
Hoa Thần Y thở đều cảm thấy hơi áp lực, thực sự không rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cho dù hắn ta kích hoạt thiên phú, nhưng dù sao vẫn chỉ là một phàm nhân.
Bị cảm giác bài xích này đè nặng, hắn ta không trực tiếp quỳ xuống đã không tệ rồi.
Ngay khi Hoa Thần Y có chút sững sờ.
Một giọng nói trong veo mà lạnh lùng truyền vào trong tai hắn ta.
“Ngươi là người phương nào? Dám can đảm tùy ý làm bậy trong Vô Đạo Tông? Chẳng lẽ không biết quy củ của Vô Đạo Tông sao?”
Hoa Thần Y ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy ở trong không trung, một người phụ nữ mặc thanh y, giữa lông mày lộ ra cao quý lạnh lùng, phong hoa tuyệt đại đạp không mà đứng, ánh mắt lạnh như băng quan sát phía dưới.
Hoa Thần Y nhìn thấy cô gái này xong, sửng sốt một lát, lập tức cúi đầu nhìn vách tường chọc trời bốn phía hắn ta, giống như nghĩ tới gì đó, đôi mắt sáng lên.
Hắn ta nhớ mang máng, khi đọc tờ giấy giới thiệu về Vô Đạo Tông.
Nói Vô Đạo Tông có một đệ tử có thể dùng bàn cờ đoạn tuyệt trong ngoài, tự thành Thiên Địa một phương.
Mà đệ tử kia là một nữ tử, tên là Đạm Đài Lạc Tuyết, được người ta tôn là người đứng đầu kỳ đạo, một người lấy cờ chân chính đi vào con đường tu hành!
Người trước mặt này…
Hình như là Đạm Đài Lạc Tuyết!
Cũng là sư tỷ của hắn ta!
Nghĩ tới chuyện này, nhiệt huyết trong lòng Hoa Thần Y lại bị đốt cháy.
“Đạm Đài sư tỷ!”
Giọng nói của Hoa Thần Y run run, đó là do kinh ngạc vui mừng.
Hiện giờ, hắn ta rất giống một người nhìn thấy thần tượng.
Khi Đạm Đài Lạc Tuyết đạp không mà đứng, biểu cảm lạnh nhạt nhìn tiểu đệ này như fan cuồng, cũng sửng sốt một lát, có chút thẫn thờ.
Nàng là tới hỏi tội.
Vì sao người này lại giống như fan của mình?
Còn gọi nàng là sư tỷ?
Đây là đệ tử sư tôn mới thu nhận ư?
Mỗi ngày Đạm Đài Lạc Tuyết đều ở trong cung điện của mình, thực sự không biết sư tôn nhà mình có đệ tử mới hay không.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất