Chương 448: Diệp Lạc về nhà 2
Trên trăm tu sĩ nuốt những lời muốn châm chọc trở về.
Trong đó người thủ lĩnh lấy một lệnh bài ra cung kính đưa cho Diệp Lạc.
“Diệp tông chủ, đây là lệnh bài của Huyền Tiên Tông ta, có lệnh bài này, cũng thuận tiện cho Diệp tông chủ… Ừm, thuận tiện cho Diệp tông chủ dùng để thể nghiệm cuộc sống cấp thấp.”
Người cầm đầu cười ha ha nói.
Lão ta vốn định nói, thuận tiện một chút, nhưng nghĩ một lát, nếu thực sự muốn thuận tiện, trực tiếp dùng thân phận tông chủ của Thánh Địa, chẳng phải càng thuận tiện hơn.
Kết quả là, lão ta chỉ có thể đổi thành, tới thể nghiệm cuộc sống.
Nghĩ tới đại tông môn tam phẩm của lão ta, rạng rỡ cỡ nào, vậy mà bây giờ chỉ có thể lưu lạc thành cho người khác dùng để thể nghiệm cuộc sống.
Càng nghĩ người cầm đầu càng cảm thấy khổ sở trong lòng.
“Ừm, vậy ta đi trước, các ngươi tất phải giải tán đi.”
Trái lại Diệp Lạc không cảm thấy được gì, tiếp nhận lệnh bài, gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Cung tiễn Diệp tông chủ!”
Trên trăm tu sĩ vội vàng chắp tay, im lặng đợi Diệp Lạc rời đi.
Diệp Lạc không đáp lời, bay xuống thành trì phía dưới.
Trên trăm tu sĩ nhìn Diệp Lạc biến mất trong thành trì phía dưới, vốn định rời đi.
Nhưng bỗng nhiên có người mở miệng.
“Không được! Chúng ta rời đi như vậy, có phải không quá đúng hay không? Hay là chúng ta ở đây nhìn chằm chằm, thực sự có người không có mắt xúc phạm Diệp tông chủ, chúng ta còn có thể kịp thời ngăn cản, nếu không ở đây, đến lúc đó làm chuyện gì, chúng ta không thể biết.”
Những người khác nghe thấy lời này, đều cảm thấy có lý.
“Không sai, ngươi nói không sai, chúng ta thực sự không nên rời đi như thế.”
“Có đạo lý, Du trưởng lão, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta cũng cảm thấy có đạo lý.”
“Ừm, ta cũng đồng ý, chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu không có ai xúc phạm Diệp tông chủ, đương nhiên là chuyện tốt, nếu thực sự có người đui mù làm thế, chuyện đó sẽ là chuyện lớn.”
Bọn họ đều vô cùng tán thành lời người nọ nói, cảm thấy ở lại canh chừng tốt hơn.
“Chuyện này… Có thể.”
“Du trưởng lão” cầm đầu trầm ngâm một lát, vẫn gật đầu, bảo đám tu sĩ này cùng ở lại, cảnh giới tứ phương, đồng thời nhìn chằm chằm bên Diệp Lạc, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
…
Phía dưới, ở cửa thành Huyền Nguyệt.
Diệp Lạc không bay thẳng vào, mà giống như phàm nhân xếp hàng đi vào.
Hắn ta nhìn cửa thành quen thuộc, không khỏi cười một lát.
Lần trước khi hắn ta đi qua nơi này, là sư tôn dẫn hắn ta.
Lần này hắn ta trở về, là tự mình trở về.
Nhưng hắn ta không còn là đồ bỏ đi!
Đôi mắt Diệp Lạc lóe lên hào quang, hắn ta bước vào trong thành.
Hai binh lính phàm nhân canh giữ cửa thành vốn định ngăn cản Diệp Lạc.
Nhưng nhìn khí chất bất phàm của Diệp Lạc, thì không dám ngăn cản thu phí vào thành, chỉ có thể trông mong nhìn Diệp Lạc đi vào.
Binh lính phàm tục không ngăn cản.
Đương nhiên là Diệp Lạc không có khả năng chủ động giao phí vào thành gì đó.
Hắn ta đi vào trong thành, nhìn đường phố người đến người đi, khẽ lắc đầu, lập tức đi về trước.
Tuy thành Huyền Nguyệt vô cùng lạc hậu, nhưng vẫn rất náo nhiệt, trên đường phố có chút chen chúc.
Nhưng cho dù đường phố chen chúc, vẫn không ảnh hưởng tới Diệp Lạc.
Khí tràng của Diệp Lạc rất cường đại, phàm nhân bình thường nhìn thấy hắn ta đều chủ động tránh né, đâu dám chắn đường Diệp Lạc.
Diệp Lạc một đường đều rất thuận lợi đến cửa phủ đệ nhà mình.
Nói ra, gia tộc của Diệp Lạc coi như là một trong những gia tộc đứng đầu trong thành Huyền Nguyệt.
Nhưng mà đứng đầu này, cũng chỉ ở trong thành Huyền Nguyệt.
Nếu đặt ở bên ngoài, căn bản không tính là gì.
Nhưng một gia tộc như vậy, thai nghén ra Thiên Kiêu cấp bậc như Diệp Lạc…
…
Trong khu vực Đông Châu.
Thành Huyền Nguyệt, trước cửa Diệp phủ.
Diệp Lạc lẳng lặng đứng ở đây, ngẩng đầu nhìn cửa Diệp phủ, trong mắt có hoài niệm.
Hắn ta cất bước chuẩn bị đi vào trong Diệp phủ.
Hắn ta còn chưa tiến vào.
Mấy gã hộ vệ vội vàng đi tới, ngăn cản Diệp Lạc.
Mấy gã hộ vệ liếc nhau một cái, không dám đứng ra nói chuyện với Diệp Lạc.
Đối mặt với khí thế quanh người Diệp Lạc.
Những hộ vệ này đâu dám nói gì, có thể đứng ra ngăn cản đã không tệ.
Chỉ có gã hộ vệ cầm đầu, rất miễn cưỡng đứng ra.
“Các hạ là người phương nào? Đây là Diệp phủ, nếu không có thiệp mời bái thiếp, thì không thể đi vào.”
Hộ vệ nghiến răng nói.
Đối mặt với Diệp Lạc, hắn ta luôn có loại cảm giác, nếu mình dám ngỗ nghịch đối phương, sẽ vô cùng thê thảm.
Nhưng bị ép bất đắc dĩ, hắn ta nhất định phải đứng ra.
“Ta về nhà của ta, còn cần thiệp mời bái thiếp ư?”
Diệp Lạc mỉm cười, trái lại không cảm thấy có gì, hơi cúi đầu nhìn hộ vệ kia.
“Hả? Ngươi về nhà ngươi? Ngươi là người của Diệp phủ ư?”
Hộ vệ kia mê mang.
Hắn ta vẫn luôn phụ trách trông cửa, người trong Diệp phủ hắn ta đều biết.
Nhưng cho tới bây giờ hắn ta chưa từng gặp Diệp Lạc.
Hay là nói, chưa từng gặp người nào có khí tràng như vậy, cho dù là gia chủ của nhà họ Diệp cũng không có khí tràng như thế.