Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 58: Vay tiền

Chương 58: Vay tiền
Chưởng quầy nghĩ trong lòng, mặt ngoài thì cười tít mắt nói.
“Có! Có! Lão đại ngươi muốn binh khí đúng không? Ta biết một nơi rất tốt, chắc chắn có thể khiến lão đại ngươi hài lòng!”
Giọng nói của chưởng quầy tràn ngập ý cười.
Chẳng qua loại tươi cười này, có vẻ âm trầm.
Trái lại Sở Duyên không chú ý tới cảnh này, nhướng mày, lại hỏi một câu: “Ngươi xác định nghĩ ra nhanh như vậy chứ? Ta cần binh khí, binh khí ngươi biết đúng không? Còn là loại bán sỉ, ngươi hiểu không?”
Chưởng quầy xua tay, nói: “Ta biết, ta đều biết cả.”
Lúc này mới mở miệng đã thành vua hiểu biết.
Cho nên gia hỏa này thực sự biết sao?
“Cho nên, tin tức cụ thể thế nào?”
Sở Duyên có chút mê mang hỏi một câu.
“Là thế này, lão đại, đi về phía đông thành Ngân Nguyệt, sẽ đi tới một hồ nước, hồ nước đó rất rộng, rất dễ trông thấy, chỉ cần đến chỗ đó chắc chắn sẽ nhìn thấy, ở bên cạnh hồ nước đó, có một cửa hàng thợ rèn, trong cửa hàng thợ rèn đó có một ông già, là người chế tạo binh khí có tiếng, muốn binh khí gì đều có.”
Giọng nói của chưởng quầy hơi mê hoặc.
Thực tế bên cạnh hồ nước ở hướng đông thành Ngân Nguyệt, đúng là có một cửa hàng thợ rèn.
Chẳng qua nơi đó có một cao nhân lánh đời tính tình không tốt đang cư trú, gặp được người có duyên có lẽ cao nhân kia sẽ tạo ra một thanh pháp bảo thần binh, nhưng phần lớn người qua đó, tuyệt đối tay không mà về.
Hơn nữa nhỡ đâu chọc giận cao nhân lánh đời kia, còn có khả năng mất đi tính mạng.
Lão ta muốn đại năng Nguyên Anh không biết xấu hổ này qua đó.
Với trình độ không biết xấu hổ của tên này, chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp.
Nếu tên này không cẩn thận bị đánh chết, vậy lão ta sẽ vui sướng tới mức nhảy ngay tại chỗ.
Sở Duyên ngồi ở một bên không biết nhiều chuyện như vậy.
Hắn nghe xong lời chưởng quầy nói, gật đầu, có vẻ đăm chiêu.
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà chưởng quầy, cấp cứu giang hồ, ngươi cho mượn chút hoàng kim dùng đi, đầu ta hơi đau, sợ không mua được đồ.”
Sở Duyên chậm rãi nói.
Dựa theo suy nghĩ của hắn, binh khí không có khả năng rẻ như vậy.
Lần trước mua đống sách, đã tốn tám lượng.
Đổi lại là cân nặng của binh khí, tám lượng có lẽ mua một đống sắt vụn đều quá.
Trên người hắn đã không còn nhiều tiền.
Không thể lấy quần áo gán nợ được đúng không?
Chưởng quầy cố nở nụ cười, xua tay: “Đây đâu phải chuyện lớn gì, không phải chỉ là hoàng kim sao? Cần bao nhiêu, coi như ta giúp đỡ lão đại ngươi.”
Tốn chút hoàng kim, khiến người trước mắt sau này không xuất hiện nữa.
Chưởng quầy cảm thấy rất có giá trị!
Sở Duyên nghe thấy chưởng quầy đồng ý, đôi mắt lại sáng lên.
“Vậy thì đa tạ, mượn trăm vạn hoàng kim trước đã!”
“Một trăm vạn? Hoàng kim?”
“Không được à? Vậy thì chiết khấu, 9999 lượng đi.”
“Lão đại, toán học của ngươi không thành vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
“Như vậy đi, lão đại, ta cho ngài một phương pháp, bây giờ ngươi tát chết người trong thành, sau đó nói ta đánh, lát nữa bên Đại Chu phàm tục tuyên bố treo giải thưởng, sẽ giết chết ta đi lĩnh thưởng, có khả năng có số tiền này.”
“Phương pháp này không tệ, ta cảm thấy khả thi, hơn nữa làm như vậy, bây giờ toàn bộ tiền của ngươi là của ta, còn được tiền thưởng, một mũi tên trúng hai con chim, không tệ không tệ...”
“...”
Cuối cùng Sở Duyên kì kèo với chưởng quầy một lát, chưởng quầy mới cho Sở Duyên mười vạn lượng hoàng kim, cùng với một đống tơ lụa...
Kết quả là.
Cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.
Sở Duyên không có pháp bảo trữ vật, tay ôm bảo rương cỡ lớn, lưng khoác tơ lụa vạn trượng.
Sở Duyên nhìn cách ăn mặc của mình lúc này, cũng cảm thấy kỳ lạ.
Ừm, đúng là hợp với câu nói kia.
Cho dù tay ta ôm bảo rương hoàng kim, lưng vác tơ lụa, Sở Duyên ta vẫn vô địch thế gian...

Phía đông của thành Ngân Nguyệt, có một hồ nước rất rộng.
Hồ nước này mênh mông, cho dù ở cả Đông Châu cũng là số một số hai.
Chính vì hồ nước trong suốt như gương, nên được mọi người xưng là hồ Kính Diện.
Trong hồ Kính Diện này lưu truyền rất nhiều lời đồn.
Có người nói từng thấy Chân Long ở trong hồ này.
Có người nói chỉ cần đứng trước hồ vào giờ tý rạng sáng, có thể thấy được chính mình.
Nhưng đây chỉ là lời đồn.
Trong mắt người của giới Tu Chân thì không phải như vậy.
Mặt hồ tú lệ, còn tràn ngập linh khí, cũng coi như là động thiên phúc địa.
Cho nên rất nhiều dị tượng phàm tục nhìn thấy, hoàn toàn là khi thở nuốt vào không ít linh khí, lại không thể tiêu hóa, do đó sản sinh ảo giác.
Về phần tại sao động thiên phúc địa này không có tông môn tu tiên tranh giành...
Chính vì cửa hàng thợ rèn ở bên cạnh hồ Kính Diện này.
Trong cửa hàng thợ rèn có một vị lánh đời cư trú.
Vị lánh đời này không người biết tên thật, chỉ biết tôn hiệu là “Vô Thường đạo nhân”.
...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất