Chương 67: Bàn về cảnh giới của tông chủ Càn Nguyên 2
Thế giới hủy diệt, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị hủy diệt, không thể làm được gì.
Nếu bọn họ không thể làm gì, vì sao còn khổ sở tu luyện, sớm đợi chết là được.
Đạo tâm của mọi người dao động.
Lúc này, mọi người ở đây phàm là có chút cảnh giới, đạo tâm đều có dấu hiệu tan vỡ.
Cho dù lần trước đại trưởng lão có thể phá vỡ, bây giờ cũng không thể tránh thoát ra.
Đương nhiên, có một người vẫn vững như núi Thái Sơn.
Đó là tông chủ Càn Nguyên.
Tông chủ Càn Nguyên không có Nguyên Thần, chỉ là cơ thể sống có thể suy nghĩ.
Lão ta đâu biết xảy ra chuyện gì.
Lúc này, tông chủ Càn Nguyên cầm một ly trà trong tay, bộ dạng thản nhiên hờ hững, liếc mắt nhìn đám người vẻ mặt đờ đẫn bên cạnh.
Chúa ơi...
Đám người này làm sao vậy?
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Ta là ai.
Ta ở đâu.
Ta phải đi đâu.
Ngay khi tông chủ Càn Nguyên trầm tư, có nên giả bộ làm như vẻ mặt đờ đẫn hay không.
Một giọng nói truyền từ sâu trong Càn Đế Đạo Tông ra.
“Tỉnh.”
Giọng nói này vừa vang lên, kính tượng vây khốn mọi người lập tức bị phá thành mảnh nhỏ.
Mọi người chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, cả đám toàn thân bủn rủn ngồi trên mặt đất, thở hổn hển từng hơi, đồng thời hoảng sợ nhìn Diệp Lạc đang thản nhiên đứng trong khu thi đấu.
Trên vòng tròn cỡ lớn đầu tiên.
Rất nhiều trưởng lão cũng như vậy.
Thở hổn hển.
Khi nhìn về phía Diệp Lạc, đôi mắt có chút e ngại.
“Hay cho một đệ tử của tông môn ẩn thế, thủ đoạn cỡ này, quả nhiên không làm thất vọng bốn chữ tông môn ẩn thế, may mà thái thượng trưởng lão ra tay, nếu không thì dựa vào chính chúng ta, thực sự khó có thể thoát được!”
“Kiếm không trảm người, còn trảm đạo tâm, kiếm hay!”
“Tông chủ, ngươi... Vì sao ngươi giống như không sao?”
“Cảnh giới của tông chủ đã đạt tới mức này sao? Vậy mà có thể coi như không có một kiếm này!”
Rất nhiều trưởng lão đột nhiên chú ý tới tông chủ Càn Nguyên ngồi ở đằng kia, trông có vẻ thản nhiên.
Tất cả bọn họ, bao gồm cả đại trưởng lão đều bị một kiếm này vây khốn.
Nhưng tông chủ Càn Nguyên vẫn an tĩnh ngồi chỗ cũ.
Đây là cảnh giới của tông chủ sao?
Đám trưởng lão không khỏi hơi ngưng thần, muốn nhìn cảnh giới của tông chủ Càn Nguyên.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình.
Hóa ra bọn họ đã không nhìn thấu cảnh giới của tông chủ nữa? Liếc mắt một cái nhìn qua, vậy mà tông chủ giống như một phàm nhân.
Có lẽ Càn Đế Đạo Tông bọn họ ngoại trừ mấy vị thái thượng trưởng lão kia, chỉ có tông chủ Càn Nguyên có thể chiến với Diệp Lạc mà thôi?
…
Trong đấu trường.
Diệp Lạc đã sớm thu kiếm về, ôm trường kiếm, đứng yên ở chỗ đó một lần nữa, mặt không chút thay đổi.
Bộ dạng cao ngạo.
Ở phía trước Diệp Lạc, mười đệ tử kia đã sớm hôn mê ngã xuống đất, mất đi năng lực tiếp tục chiến đấu.
Diệp Lạc không ra tay giết chết.
Chỉ khiến tinh thần bọn họ không chịu nổi sau đó hôn mê, cũng không phá hủy đạo tâm của đối phương.
Đối với Diệp Lạc mà nói, mười đệ tử không xứng khiến hắn ta ra tay giết.
Ừm, cảnh giới Nguyên Anh không xứng!
Chủ yếu là Diệp Lạc sợ sư tôn của hắn ta biết, sẽ mắng hắn ta làm mất thể diện.
Vậy mà ra tay với mười cảnh giới Nguyên Anh gà mờ.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của đại trưởng lão truyền tới.
“Diệp tiểu hữu không hổ là khách quý của tông ta, thực lực siêu phàm nhập thánh!”
“Chúc mừng Diệp tiểu hữu đạt được hạng nhất! Diệp tiểu hữu, dựa theo quy củ của tông ta, người đạt được hạng nhất Đại Bỉ tông môn, sẽ được một kiện pháp bảo trung phẩm, một viên Phá Cảnh Đan, một viên Thanh Linh Đan trấn tâm, một khối Tiên Kim Linh Ngọc Thất, mười vạn linh thạch thượng phẩm, cùng với một đống khen thưởng, tôi sẽ không đưa tại đây.”
“Đúng rồi, còn có quyền khiêu chiến một lần, Diệp tiểu hữu ngươi không cần làm gì, thì không cần nhiều lời nữa.”
Đại trưởng lão điều khiển pháp vân đến, trên gương mặt già nua là nụ cười tươi như hoa.
Vừa nói, vừa lập tức tới bên Diệp Lạc.
Rõ ràng lão ta nói một đám khen thưởng không đưa, là muốn Diệp Lạc tự mình chọn.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc đứng ở bên cạnh chỉ cười mỉa.
Tông môn bọn họ thiếu những thứ này sao?
Có khả năng à?
Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy, tông môn ẩn thế bọn họ thiếu mấy thứ này đấy chứ?
Không thể nào không thể nào.
Đây chắc chắn là bình thường sư tôn hắn ta chẳng muốn lấy ra mà thôi, đợi hắn ta trở thành tông chủ của Vô Đạo Tông, đảm bảo hắn ta có thể thấy được những thứ đó.
Sao hắn ta có thể tham mấy thứ này.
“Không cần, mấy thứ này để lại cho đệ tử của quý tông đi, nhưng mà quyền khiêu chiến này ta muốn sử dụng.”
Diệp Lạc thản nhiên mở miệng.
“Cái gì? Diệp tiểu hữu ngươi muốn dùng quyền khiêu chiến? Ngươi muốn khiêu chiến người nào?”
Đại trưởng lão lúng túng.
Không riêng gì đại trưởng lão, rất nhiều trưởng lão nghiêng tai nghe lén đều luống cuống.
Vậy mà Diệp Lạc này muốn dùng quyền khiêu chiến.
Đây là muốn khiêu chiến người nào?