Chương 72: Thực sự rất hối hận 1
Diệp Lạc hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm tông chủ Càn Nguyên.
“Tông chủ, ngươi vẫn luôn ngụy trang, vì sao bây giờ lại chủ động nói chuyện này với ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta tiết lộ chuyện này cho đám đại trưởng lão biết à?”
“Không đúng, ngươi là muốn Vô Đạo Tông ta giúp ngươi sao?”
Diệp Lạc mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, Diệp tiểu hữu, cả Đông Châu này không có biện pháp giúp được ta, hi vọng duy nhất chỉ có thể là Vô Đạo Tông!”
Giọng nói của tông chủ Càn Nguyên thành khẩn nói.
Một tông chủ của Càn Đế Đạo Tông không có tu vi...
Nếu như bị người ta phát hiện ra, vậy cái đầu của lão ta khó mà giữ được.
Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc im lặng một lúc lâu, sau đó đi tới bên ngoài cửa điện, nhìn bầu trời đầy sao.
Vù vù...
Gió mát thổi qua, thổi áo bào hắn ta bay lên.
Một lát sau, Diệp Lạc mở miệng một lần nữa.
“Ta không giúp được ngươi.”
“Nhưng có lẽ sư tôn của ta có thể giúp được ngươi, ta nhập môn đi theo sư tôn tu hành chưa tới nửa năm, hiểu biết về Vô Đạo Tông ta quá nhỏ bé, cho nên không biết tình huống này của ngươi nên xử lý như thế nào.”
“Nhưng sư tôn ta là tông chủ của Vô Đạo Tông, tu vi bí hiểm, có lẽ chỉ có sư tôn ta mới giúp được ngươi.”
Giọng nói vang lên, tông chủ Càn Nguyên vừa kích động lại kinh hãi.
Kích động chính là, có lẽ tình huống của lão ta thực sự có biện pháp giải quyết.
Kinh hãi chính là, vậy mà Vô Đạo Tông khủng bố như thế, cường đại của Diệp Lạc lão ta thấy rất rõ, chỉ sợ cảnh giới Hóa Thần bình thường đều không phải đối thủ.
Nhưng người cường đại như vậy, vậy mà gia nhập tông môn chưa được nửa năm!
Tông chủ Càn Nguyên vốn tưởng rằng đã đủ xem trọng Vô Đạo Tông.
Bây giờ xem ra, vẫn là mình coi nhẹ bọn họ.
“Diệp tiểu hữu, vậy ngươi có biện pháp liên hệ với sư tôn ngươi không? Ta muốn gặp sư tôn ngươi, chỉ cần có thể gặp sư tôn ngươi, cho dù điều kiện gì ta cũng có thể đồng ý!”
Tông chủ Càn Nguyên kìm nén kích động nói.
“Rất xin lỗi, sư tôn ta rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, thông thường căn bản không tìm thấy, trừ phi ngươi có thể theo ta về Vô Đạo Tông một chuyến có lẽ có thể thấy sư tôn ta.”
Diệp Lạc lắc đầu.
“Vậy ta có khả năng theo ngươi đến Vô Đạo Tông không? Chỉ cần Diệp tiểu hữu đồng ý, ngươi muốn thế nào đều được hết!”
Tông chủ Càn Nguyên nghiến răng nói.
Lão ta là chủ của Thánh Địa Đông Châu, biết tin tức vượt qua mọi người ở Đông Châu.
Ngay cả lão ta đều không có biện pháp với tình hình của mình.
Như vậy hi vọng duy nhất chỉ có thể là Vô Đạo Tông.
Chỉ cần khôi phục, vậy lão ta sẽ có hi vọng Đông Sơn tái khởi.
Cho nên cho dù trả giá lớn cỡ nào, lão ta đều nguyện ý.
Diệp Lạc ở bên cạnh nghe thấy thế, không lập tức đồng ý, mà do dự một lát.
“Có thể thì có thể, nhưng bây giờ ta chưa muốn về tông, ta còn định ra ngoài du lịch một lát, sau đó mới về tông.”
“Hơn nữa ta định ngày mai sẽ rời khỏi Càn Đế Đạo Tông.”
Diệp Lạc mở miệng nói.
Nói thật, hắn ta còn định đi khắp nơi Đông Châu du lịch một lát, làm tăng tên tuổi của Vô Đạo Tông hắn ta.
Khiến chúng sinh Đông Châu đều khắc ghi cường đại của Vô Đạo Tông, đều khắc ghi sư tôn vĩ đại của hắn ta.
Những lời này vừa nói ra, tông chủ Càn Nguyên không có chút do dự nào, trực tiếp mở miệng nói: “Vậy mong Diệp tiểu hữu dẫn ta đi cùng, ta sẽ đi du lịch với ngươi, cho dù thế nào ta cũng là chủ của Thánh Địa một phương, kiến thức có nhiều, cũng có thể giúp ngươi một chút gì đó, chỉ cần ngươi dẫn theo ta về Vô Đạo Tông một chuyến là được!”
Chuyện này...
Kiến thức nhiều thì nhiều.
Nhưng mà bây giờ ngươi là một phàm nhân, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới ta chứ?
Ánh mắt Diệp Lạc có chút ghét bỏ nhìn tông chủ Càn Nguyên.
Tông chủ Càn Nguyên nhìn ra được ánh mắt này, lập tức bực bội.
Nghĩ xem lão ta đường đường là chủ Thánh Địa Đông Châu.
Có khi nào bị người ta ghét bỏ.
Mà lúc này...
Bây giờ lão ta bị người ta ghét bỏ...
“Diệp tiểu hữu! Ta sẽ không liên lụy tới ngươi! Ta mang theo tọa kỵ của ta, tọa kỵ của ta cũng có thực lực cảnh giới Kim Đan!”
Tông chủ Càn Nguyên nghiến răng nói.
“Dựa theo lời ngươi nói, Nguyên Thần của ngươi không còn, lạc ấn với tọa kỵ của ngươi cũng không còn, ngươi câu thông với tọa kỵ kiểu gì? Dựa vào tình cảm câu thông sao?”
Bỗng nhiên Diệp Lạc nghĩ tới điểm này, rất tò mò.
“Ừm... Dựa vào tình cảm, còn vì tọa kỵ của ta chưa biết chuyện tu vi của ta không còn.”
“Vậy nếu tọa kỵ của ngươi biết tu vi của ngươi không còn, có ghét bỏ ngươi hay không?”
Tông chủ Càn Nguyên: “...”
Cảm ơn, đã bị mạo phạm đến.
“Được rồi, không lằng nhằng với ngươi nữa, ngươi đã muốn theo ta ra ngoài du lịch, vậy nhân lúc bóng đêm đi thôi, ban ngày ngươi khó mà ra ngoài được, bây giờ để lại phong thư rồi rời đi.”
Diệp Lạc lắc đầu cười nói.
Sau khi nói xong, hắn ta xoay người đi vào trong điện.
Chuẩn bị để lại một bức thư cho đám chó liếm, rồi rời đi.