Chương 77: Thiếu chút nữa bị bắt đi làm tọa kỵ
Nếu không phải Diệp Lạc ra tay.
Chỉ sợ hiện giờ tông chủ Càn Nguyên đã biến thành tọa kỵ của con tiên hạc kia...
“Chuyện này ta cũng không biết, con tiên hạc này là lúc trước ta cưỡng ép trấn áp bắt làm tọa kỵ, ta cho rằng lâu như vậy, ta và nó coi như tình cảm sâu đậm, không ngờ tới, không ngờ tới vậy mà nó muốn bắt ta làm tọa kỵ cho nó!”
Quần áo của tông chủ Càn Nguyên tả tơi, khóc không ra nước mắt nói.
Chính lão ta đều đã sửng sốt.
Ngươi tin không?
Đường đường là tông chủ tiền nhiệm của Thánh Địa Đông Châu Càn Đế Đạo Tông, vậy mà thiếu chút nữa bị một con tiên hạc bắt làm tọa kỵ.
“Ngươi đó ngươi đó, nhân quả báo ứng thôi.”
Diệp Lạc lắc đầu, chẳng muốn nói thêm gì nữa.
“Đừng nói những chuyện này nữa, Diệp tiểu hữu có tiền không?”
Tông chủ Càn Nguyên vô cùng xấu hổ hỏi.
“Không có, chỉ có một lượng bạc duy nhất giữ lại lúc trước, nhưng đã trả cho khách điếm này, nếu không thì ngươi ta còn ngồi được đây sao? Huống hồ ta mang theo tiền làm gì? Trái lại là ngươi đó, ngươi đòi tiền làm gì?”
Diệp Lạc cảm thấy kỳ lạ mở miệng hỏi.
“Mua quần áo, bộ quần áo này của ta có thể ra cửa được sao?”
Tông chủ Càn Nguyên bất đắc dĩ nói một câu.
Diệp Lạc ngồi ở phía xa cúi đầu đánh giá tông chủ Càn Nguyên một lát.
Quần áo tả tơi...
Dơ dáy bẩn thỉu...
Nói là ăn mày có lẽ đều có người tin.
“Ngươi là tông chủ của Càn Đế Đạo Tông, không có tiền sao?”
Khóe miệng Diệp Lạc hơi giật giật.
“Không có tiền, trên người Tu Tiên Giả đâu mang theo tiền, trái lại trên người ta có không ít linh thạch, nhưng những thứ này đều ở trong túi trữ vật, túi trữ vật bị ta hạ cấm chế, không phải ta mà mở túi ra, túi trữ vật sẽ tự hủy...”
Sau khi tông chủ Càn Nguyên nói xong, lại khóc không ra nước mắt.
Những lời này vang lên.
Diệp Lạc im lặng ngồi ở chỗ kia, không nói một câu nào.
Gió mát thổi qua.
Thổi mấy sợi tóc trên mặt hắn ta lên.
Bầu không khí lập tức ngưng kết lại.
Rất lâu sau.
“Cho nên bây giờ ngươi phải làm sao đây? Chấp nhận một chút, mặc bộ quần áo trên người ngươi, ta dẫn ngươi đến biên cảnh Đông Châu lại nghĩ biện pháp nhé?”
Diệp Lạc không nhịn được dẫn đầu phá vỡ yên tĩnh, mở miệng nói.
“Không được, không được, ta còn cần mặt mũi, cho dù thế nào cũng phải thay quần áo mới đi được.”
Tông chủ Càn Nguyên lắc đầu từ chối.
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
Diệp Lạc lắc đầu hỏi một câu.
Nghe thấy những lời này.
Tông chủ Càn Nguyên không nói gì, ánh mắt nhìn Diệp Lạc với hàm ý sâu xa.
Ánh mắt đó...
Diệp Lạc thấy mà nổi đầy da gà.
“Không phải, ngươi dùng ánh mắt đó nhìn ta làm gì.”
Diệp Lạc không nhịn được mở miệng.
“Chuyện đã như bây giờ, chỉ có hai biện pháp, một là đi cướp ít tiền, hai là đi trộm... Khụ khụ, đi kiếm một bộ quần áo đẹp tới.”
Tông chủ Càn Nguyên vươn hai ngón tay ra, nói những lời thấm thía.
Ý của lão ta đã rất rõ ràng.
Bảo Diệp Lạc đi nghĩ biện pháp cho lão ta.
Diệp Lạc quả quyết từ chối.
“Không đi! Muốn đi thì tự ngươi đi, nếu không ta ném ngươi.”
Diệp Lạc nghiêm khắc từ chối.
Nếu bị sư tôn hắn ta biết được, e rằng sẽ đánh gãy chân hắn ta mất.
Đường đường là đại đệ tử của tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông, vậy mà đi làm chuyện trộm cắp.
Tông chủ Càn Nguyên thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ xua tay, tự mình lén lút đi ra ngoài.
Diệp Lạc không đi quản, lấy một chìa khóa cổ xưa trong ngực ra, nhìn kỹ một lát.
Chiếc chìa khóa phong cách cổ xưa này, đúng là chiếc chìa khóa lần trước sư tôn hắn ta tặng hắn ta.
Sư tôn có nói, trong chìa khóa này ẩn chứa đại cơ duyên nào đó, bảo hắn ta lĩnh ngộ.
Bởi vì gần đây bận rộn nhiều chuyện, hắn ta không rảnh lĩnh ngộ.
Trái lại bây giờ dành chút thời gian xem thử xem.
Diệp Lạc nhìn ra được, chìa khóa này có được đạo vận, nhưng hắn ta nhìn không hiểu, rốt cuộc trong chiếc chìa khóa này ẩn chứa cơ duyên gì.
Nhưng mà theo như lời sư tôn hắn ta nói.
Trong chiếc chìa khóa này chắc chắn có cơ duyên.
Đang lúc Diệp Lạc muốn dùng Quan Thiên Thuật nhìn chìa khóa một lúc.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào.
Diệp Lạc cất chìa khóa, ôm trường kiếm đi tới cửa khách điếm nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy một bóng người chật vật không chịu nổi chạy trốn, phía sau có mấy người đang đuổi theo.
Bóng người này...
Sao nhìn quen mắt như vậy...
Tông chủ Càn Nguyên?
…
Bên trong khách điếm.
Nhìn tông chủ Càn Nguyên thở hổn hển trước mặt.
Diệp Lạc cảm thấy không biết nên nói gì.
Đường đường là tông chủ tiền nhiệm của Thánh Địa Đông Châu, tuy không còn tu vi, nhưng chắc chắn vẫn mạnh hơn người bình thường.
Đi “lấy” bộ quần áo, vậy mà bị người ta phát hiện.
Còn bị một đám người đuổi theo đánh.
Nếu hắn ta không ra tay, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghĩ như vậy, Diệp Lạc bất đắc dĩ lắc đầu.