Chương 79: Hăm hở tiến lên 1
Bên kia, khi tông chủ Càn Nguyên nhìn thấy chiếc chìa khóa này, cả người lập tức ngây ngẩn.
Ngay sau đó, hai tay lão ta run lẩy bẩy nhận lấy chìa khóa kia.
Dùng ống tay áo cũ nát nhận lấy chìa khóa.
“Đây... Đây là chìa khóa mở di tích Thái Cổ Kiếm Tôn mà...”
“Ta khổ sở tìm kiếm chìa khóa này không dưới năm mươi năm, không có bất cứ tin tức nào, không ngờ tới hôm nay lại thấy được chiếc chìa khóa này!”
Sau khi tông chủ Càn Nguyên nói xong, bỗng nhiên vẻ mặt cứng đờ.
Đợi đã, đợi một chút!
Vừa rồi Diệp tiểu hữu nói gì?
Chìa khóa này là vật phẩm của một vị cường giả sao? Sư tôn của Diệp tiểu hữu đấu pháp với vị kia, mới đạt được chìa khóa này.
Tông chủ Càn Nguyên từng nghe một lời đồn.
Lời đồn này là từ thời Thượng Cổ, chìa khóa này vẫn luôn ở trong tay Phá Hư đạo nhân một thế hệ cường giả.
Ba vạn năm trước không biết vì nguyên nhân gì Phá Hư đạo nhân bị trọng thương, sau này trọng thương không khỏi, một thế hệ cường giả mất từ đây.
Chìa khóa mở di tích Thái Cổ Kiếm Tôn, cũng theo đó không thấy.
A!
A!
A!
Trong lòng tông chủ Càn Nguyên hít vào một hơi khí lạnh, lão ta nghĩ tới một chuyện vô cùng đáng sợ!
Không phải là...
Không phải là ba vạn năm trước, tông chủ của Vô Đạo Tông đã khiến Phá Hư đạo nhân bị thương nặng đấy chứ?
Chính vì Phá Hư đạo nhân bị thương nặng, cho nên chìa khóa mới rơi vào trong tay Vô Đạo Tông...
Nếu đổi lại là người bình thường, tông chủ Càn Nguyên chắc chắn sẽ cho rằng đối phương gặp may nhặt được.
Nhưng đổi lại là Vô Đạo Tông, tông chủ Càn Nguyên tuyệt đối không nghĩ như thế.
Nếu chuyện này là thật, như vậy Vô Đạo Tông truyền thừa ít nhất...
Ba vạn năm trước?
Trong lòng tông chủ Càn Nguyên sợ hãi, lão ta giống như thấy được tông chủ Vương Duy đứng trong hư không quan sát rồi...
…
Trong khách điếm.
Tông chủ Càn Nguyên nói ra suy đoán của mình cho Diệp Lạc nghe.
Sau khi Diệp Lạc nghe xong, đều vô cùng kinh hãi.
“Ngươi nói cái gì?”
“Vô Đạo Tông ta truyền thừa ít nhất ba vạn năm sao?”
“Sư tôn ta từng khiến Phá Hư đạo nhân bị thương nặng?”
Diệp Lạc hít sâu một hơi, khó có thể tin nói.
Tuy hắn ta biết lịch sử bối cảnh của Vô Đạo Tông vô cùng sâu xa.
Nhưng không ngờ tới sâu xa tới mức này.
Ba vạn năm trước đã tồn tại ở hậu thế!
Nhưng mà lịch sử này, đủ để chứng minh nội tình của Vô Đạo Tông!
Tông chủ Càn Nguyên ngồi ở một bên, trên mặt cũng có chút rung động.
Trong đầu lão ta đang nhanh chóng suy nghĩ.
Cùng tới từ Đông Châu.
Nói không chừng Càn Đế Đạo Tông thực sự có quan hệ gì đó với Vô Đạo Tông.
Nếu không thì vì sao trong Vô Đạo Tông có đủ loại bí tịch của Càn Đế Đạo Tông?
Hay là nói, sao trong Càn Đế Đạo Tông có thể có đủ bí tịch của Vô Đạo Tông?
Tông chủ Càn Nguyên nhìn Diệp Lạc, đôi mắt nóng bỏng, phải biết rằng lão ta cũng sẽ đến Vô Đạo Tông tu hành.
“Diệp tiểu hữu, đây chỉ là suy đoán mà thôi.”
“Hơn nữa nếu là thật, như vậy truyền thừa của Vô Đạo Tông chỉ sợ không chỉ là ba vạn năm.”
“Phải biết rằng tôn sư cũng cần thời gian mạnh dần đúng không? Hơn nữa tôn sư chắc chắn không phải tông chủ đầu tiên của Vô Đạo Tông? Tính toán như vậy, chỉ sợ Vô Đạo Tông ít nhất phải có lịch sử truyền thừa trên 5 vạn năm!”
Tông chủ Càn Nguyên càng nói càng kích động.
Đỏ mặt tía tai.
Nghĩ tới mình cũng là đệ tử của Vô Đạo Tông, lão ta cảm thấy rất tự hào.
Dù sao Diệp Lạc không kích động như tông chủ Càn Nguyên.
Diệp Lạc vẫn có thể bình tĩnh ngồi trên ghế.
Mà tông chủ Càn Nguyên đều đã nhảy dựng lên.
“Tỉnh táo lại đi, đó là tông môn của ta, không phải tông môn của ngươi.”
Diệp Lạc đều không nhìn nổi nữa, nhẹ giọng nhắc nhở một câu.
Tông chủ Càn Nguyên: “...”
Ngươi để ta kích động một lát không được sao?
“Diệp tiểu hữu, không bằng chúng ta đừng đến biên cảnh Đông Châu nữa? Bây giờ chúng ta trực tiếp về Vô Đạo Tông, thế nào?”
Tông chủ Càn Nguyên ho khan hai tiếng, tràn ngập hứng thú nói.
“Không được! Ta dự định tới biên cảnh Đông Châu xem trước, kế hoạch đều đã định ra, tuyệt đối không thể thay đổi.”
Diệp Lạc quả quyết từ chối.
Hắn ta muốn đến biên cảnh, nhìn phong thái ở biên cảnh.
Nhìn xem có thể có trợ giúp cho ngộ đạo của hắn ta hay không.
Hắn ta cách lĩnh ngộ Trật Tự Tỏa Liên thứ ba còn một khoảng, hắn ta suy đoán phải dựa vào rèn luyện của mình mới tăng được lĩnh ngộ của mình đối với “đạo”.
“Thực sự không định về Vô Đạo Tông trước sao?”
Tông chủ Càn Nguyên chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một câu.
“Không có quyết định này! Đúng rồi tông chủ Càn Nguyên, ngươi có biện pháp hiểu thấu đáo chìa khóa này không?”
Diệp Lạc nhìn chằm chằm chìa khóa trên tay tông chủ Càn Nguyên, ngưng thần hỏi.
Vừa rồi nghe theo lời tông chủ Càn Nguyên, là chìa khóa của di tích Thái Cổ Kiếm Tôn gì đó.
Đương nhiên đây là cơ duyên sư tôn để lại cho hắn ta.
Hắn ta đạt được phần cơ duyên này trước.
Nói vậy sư tôn sẽ cảm thấy vui mừng vì thiên phú của hắn ta đúng không?
Nghĩ tới sư tôn chắp hai tay ở sau lưng, áo bào bay phấp phới, trên mặt lộ ra tươi cười, Diệp Lạc cảm thấy tràn ngập ý chí chiến đấu.