Chương 84: Diệp Lạc trở về 1
Quay về Nguyên Anh, không phải vươn tay là có được sao?
Tuy nghe chưởng quầy nói, tông môn ẩn thế kia cường đại cỡ nào, nhưng tương lai chắc chắn vẫn bị hắn giẫm dưới chân!
Ừm, Sở Duyên hắn đã nói, người nào tới đều không ngăn cản được.
Phải biết rằng, hắn đã từng nói một câu như thế này.
Ta từ Kim Đan tu tới vô địch!
Đang lúc Sở Duyên dự định tiếp tục bế quan tu luyện.
Bỗng nhiên bên tai hắn truyền tới âm thanh.
“Đệ tử Diệp Lạc cầu kiến sư tôn!”
Giọng nói này giống như truyền từ xa xôi tới, như ẩn như hiện hư ảo.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đang chuẩn bị tiếp tục tu luyện ngẩn người.
Diệp Lạc?
Cuối cùng tiểu tử này cũng trở về.
Nhưng mà tiểu tử này cầu kiến hắn làm gì?
Sở Duyên phóng thần thức ra, rà quét khắp tông môn, nhưng không phát hiện ra thân ảnh của Diệp Lạc.
Diệp Lạc còn chưa lên núi sao?
Ở dưới chân núi à?
Chẳng lẽ bị ẩn trận của Vô Đạo Tông cản trở, không lên núi được?
Không đúng, khí tức của Diệp Lạc, ẩn trận của Vô Đạo Tông có ghi lại, Diệp Lạc có thể đi thẳng lên núi.
Sở Duyên truyền thần thức tới dưới núi.
Nhưng đột nhiên, vẻ mặt hắn cứng đờ.
Thần thức của hắn ngay cả sơn môn đều không ra được.
Đừng hỏi, hỏi cũng là quá ngắn.
Nói một cách chính xác, là thần thức của cảnh giới Kim Đan sơ kỳ quá ngắn.
Hoài niệm những tháng ngày còn là cảnh giới Nguyên Anh…
Sở Duyên cảm thấy chua xót, bất đắc dĩ chỉ có thể ra khỏi phòng bế quan, bay về phía sơn môn.
Đợi Sở Duyên đi tới bên ngoài sơn môn, thần thức mới thấy rõ tình hình dưới núi.
Sở Duyên cũng nhìn thấy Diệp Lạc đứng dưới chân núi.
Diệp Lạc hẳn là có thể xác định được vị trí của núi Thiên Vụ, không phải không có khả năng xác định được nên đứng dưới chân núi Thiên Vụ.
Diệp Lạc có thể tìm được vị trí của Vô Đạo Tông, sao còn không lên núi đi.
Đứng ở ngoài sơn môn Sở Duyên nhíu mày.
Thần thức quét tới một lần nữa.
Lúc này mới chú ý tới sau lưng Diệp Lạc còn có một người đàn ông trung niên.
Một tên phàm nhân?
Đi theo Diệp Lạc tới làm gì?
Sở Duyên mang theo nghi ngờ, cơ thể khẽ cử động, lại giẫm lên pháp vân bay xuống dưới núi.
…
Dưới núi Thiên Vụ.
Sau khi Diệp Lạc vừa mới dứt lời, lập tức ôm trường kiếm đứng ở đây không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi, để mặc từng cơn gió mát thổi áo bào bay phấp phới.
Hắn ta tin tưởng sư tôn của hắn ta đã nghe thấy.
Còn lại, chỉ cần đợi là được.
So với Diệp Lạc.
Tông chủ Càn Nguyên ở sau lưng hắn ta càng khẩn trương hơn rất nhiều.
“Diệp tiểu hữu, ngươi nhìn xem giúp ta một lát, kiểu tóc này của ta, tôn sư có thích hay không?”
“Còn bộ quần áo này nữa, lúc mua chỉ tốn một ngàn lượng bạch ngân, quần áo của phàm tục, tôn sư nhìn thấy, sẽ không cảm thấy ta không đủ thành tâm đấy chứ?”
“Còn nữa, còn nữa, ngươi nhìn sợi dây chuyền của ta xem, có phải đeo lệch hay không…”
Tông chủ Càn Nguyên hoàn toàn không còn dáng vẻ của chủ Thánh Địa đứng đầu.
Trái lại giống như người sắp gặp được thần tượng.
Khẩn trương không chịu được.
Diệp Lạc cứ đứng như vậy, thản nhiên liếc nhìn tông chủ Càn Nguyên một cái, không trả lời.
“Diệp tiểu hữu, trái lại ngươi nói một chút xem, nếu đến lúc đó mạo phạm tôn sư, vậy thì không tốt.”
Tông chủ Càn Nguyên sốt ruột nói.
“Ngươi là tới gặp sư tôn ta, không phải đến xem mắt.”
Diệp Lạc thản nhiên nói một câu.
“…”
Tông chủ Càn Nguyên ngạc nhiên, sửng sốt một lúc lâu, không biết nên nói gì cho phải.
Cục diện lập tức yên tĩnh trở lại.
Diệp Lạc cảm thấy yên tĩnh, tâm trạng dễ chịu hơn một chút.
Đúng lúc này.
Ở phía xa một bóng người giẫm lên pháp vân bay xuống dưới.
“Sư tôn tới.”
Diệp Lạc nhẹ giọng nói một câu, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Tông chủ Càn Nguyên ở một bên khác cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Liếc mắt một cái thấy được đám pháp vân ở trên bầu trời.
Trong lòng lão ta kinh hãi.
Đây chính là cảnh giới của cường giả chân chính sao?
Không cần bất luận độn thuật thân pháp gì đó, càng không cần bất cứ ngự vật chi thuật gì đó.
Đơn thuần dùng pháp lực ngưng kết pháp vân tiến hành phi hành.
Nếu đổi lại là những người khác làm như vậy.
Tông chủ Càn Nguyên chắc chắn sẽ như nhìn kẻ ngốc.
Phải biết rằng bất cứ độn thuật thân pháp nào đó, đều có tốc độ hơn xa phương pháp ngưng kết pháp vân.
Pháp lực tiêu hao cũng y như vậy.
Trực tiếp ngưng kết pháp vân, tốc độ vừa chậm, còn đặc biệt tiêu hao pháp lực.
Hiện giờ đi ra đường hỏi một chút, trên người tu tiên giả nào không có một loại độn thuật.
Cho nên dùng phương pháp trực tiếp ngưng kết pháp vân, trên cơ bản là kẻ ngu.
Đương nhiên rồi.
Loại tình huống này đến tay cao thủ cỡ này, vậy thì không giống trước.
Đó chính là trở về nguyên trạng, cảnh giới cao thâm!
Pháp vân chậm rãi buông xuống trước mặt Diệp Lạc, hiển lộ ra thân ảnh.
Chính là Sở Duyên.
Sở Duyên vẫn mặc trường bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung nhan anh tuấn, tất cả đều lộ ra như nước chảy mây trôi, trên người tự mang khí thế xuất trần, giống như trích tiên hành tẩu ở nhân gian.
“Đệ tử Diệp Lạc bái kiến sư tôn!”
Diệp Lạc ổn trọng làm đại lễ, cung kính nói.