Chương 89: Chẳng lẽ thực sự có người không ngộ ra 2
Như vậy thực sự có thể ngộ ra sao? Chỉ nói miệng mấy câu, có thể ngộ ra được đại đạo à?
Đây là chuyện người có thể làm được sao?
“Khụ khụ, đúng vậy, rất bình thường.”
Tô Càn Nguyên chỉ có thể miễn cưỡng nói.
“Vậy sư đệ, đệ là muốn đi đâu? Đi tìm hiểu đạo sư tôn truyền sao?”
Diệp Lạc dò hỏi.
“Ta muốn đến…”
Tô Càn Nguyên vốn định nói đến Thần Binh Các, nhưng nhìn thẳng vào mắt Diệp Lạc.
Không hiểu sao lão ta lại do dự.
Ánh mắt của Diệp Lạc giống như đang nói, chẳng lẽ thực sự có người không ngộ ra lời sư tôn nói đấy chứ?
Xem ra đệ tử của Vô Đạo Tông, hình như đều có thể ngộ ra đạo sư tôn nói.
Chỉ dùng miệng nói ra, cho dù cảm thấy rất có đạo lý, nhưng sao có thể ngộ ra được?
Nhưng Diệp Lạc giống như thực sự có thể ngộ ra…
Nếu lão ta nói mình không ngộ được, định đến Thần Binh Các đạt được tán thành của một kiện thần binh, sau đó lại đến tìm sư tôn xin đạo pháp, để tham khảo ngộ đạo, có phải sẽ bị khinh thường hay không?
Có lẽ là lòng tự trọng nổi loạn.
Tô Càn Nguyên nghiến răng nói: “Đúng vậy đại sư huynh, ta định đi ngộ đạo!”
Diệp Lạc nghe thấy thế, lộ ra bộ dạng quả nhiên là như vậy.
Đệ tử của sư tôn, sao có thể nói không ngộ được.
Còn xin sư tôn cho đạo pháp tham khảo sao?
Diệp Lạc nhìn Tô Càn Nguyên, cười nói.
“Vậy thì đi đi, ta định tới Thần Binh Các nhìn xem, nếu đệ ngộ đạo mà nói, ngộ ở quảng trường đại điện sẽ có hiệu quả tốt hơn, nếu cần cái gì, có thể đi tìm nhị sư huynh trong điện Truyền Pháp gần đó, hắn sẽ giúp đệ.”
“Được rồi, ta đi trước đây.”
Sau khi nói xong, Diệp Lạc xoay người rời đi, không mang theo bất cứ do dự gì.
Tô Càn Nguyên há miệng định nói gì đó.
Nhưng không biết nên nói gì mới tốt.
Lão ta ước gì có thể tát mình một cái.
Lần này phải ngồi ở đây ngộ…
Ngộ không khí sao?
…
Vô Đạo Tông, Thần Binh Các.
Diệp Lạc tốn một nén nhang xong, thì tìm được tới nơi này.
Hắn càng ngày càng thành thạo sử dụng đạo vận, hiện giờ thậm chí có thể dùng để dò đường, sử dụng giống như thần thức.
Đây cũng là vì sao Diệp Lạc có thể nhanh chóng tìm được Thần Binh Các trong vô số điện phủ của Vô Đạo Tông.
Nhìn lầu các lộ ra khí tức cổ xưa trước mặt mình.
Diệp Lạc ôm trường kiếm, híp mắt, không có nhiều do dự cất bước tiến vào.
Đi vào lầu các.
Lọt vào trong tầm mắt là một con đường, hai bên đường là đài hình đá “lõm”.
Trên mỗi đài đá đều đặt một thanh vũ khí.
Những thứ này đều là…
Thần binh sao?
Diệp Lạc nhìn thoáng qua hai bên đài đá.
Binh khí trên đài đá, mỗi một kiện đều tối đen không có ánh sáng, không có tí gì sắc bén, đao kiếm đều đã cùn.
Có vẻ vô cùng bình thường.
Nhưng một đống binh khí như vậy, lại được đặt trong Thần Binh Các của Vô Đạo Tông!
Đây chính là Thần Binh Các của Vô Đạo Tông!
Với cường giả cấp bậc khác của sư tôn, có khả năng rảnh rỗi nhàm chán đặt một đống sắt vụn lừa tiểu bối sao?
Chuyện đó có khả năng không?
Chẳng lẽ thực sự có người tin tưởng sư tôn đặt một đống sắt vụn vào trong đây đấy chứ?
Không thể nào không thể nào?
Diệp Lạc lắc đầu, cười nhạo một tiếng.
Sinh ra ý niệm này, chính hắn ta đều cảm thấy buồn cười.
Nếu sư tôn thực sự đặt một đống sắt vụn ở trong này, vậy sư tôn rảnh rỗi tới mức nào.
“Nếu những thần binh này đều có linh tính, tự ẩn giấu sắc bén, vậy thì để ta dùng Quan Thiên Thuật nhìn xem.”
Diệp Lạc nhất niệm sinh khí, vận chuyển Quan Thiên Thuật.
Ấn ký màu vàng kim trên trán lóe lên quang hoa.
Đôi mắt của Diệp Lạc biến thành màu vàng kim.
Hắn ta nhìn về phía vũ khí trên đài đá cuối cùng.
Đó là một cái búa lưỡi búa bị oxi hóa, mặt trên búa loáng thoáng có thể thấy được một số đồ đằng điêu khắc, trên cán búa còn có văn tự kỳ lạ.
Diệp Lạc ngưng thần, muốn nhìn thấu bản chất của cái búa này.
Hắn ta dùng tâm thần đi quan sát.
Trên trán có từng giọt mồ hôi chảy ra.
Ở trong tầm mắt của hắn ta, cái búa này giống như được sương mù bao bọc.
Với Quan Thiên Thuật của hắn ta, vậy mà không thể dễ dàng nhìn thấu.
Diệp Lạc lại mở to mắt thêm chút nữa, muốn dùng hết toàn lực nhìn xem.
Đúng lúc này.
Một giọng nói lạnh lùng từ trong búa vang lên.
“Xem xét con mẹ ngươi!”
Diệp Lạc đang cố gắng trợn to mắt: “…”
Này.
Này.
Này.
Ta đang bị một cái búa mắng sao?
Diệp Lạc trợn tròn mắt, dù gì hắn cũng là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.
Vậy mà bị một cái búa mắng?
Không đúng, trọng điểm không phải chuyện này.
Diệp Lạc lắc đầu, nhìn cái búa trước mặt.
Cái búa này mắng chửi người sao? Có linh tính sao?
Hơn nữa linh tính rất cao!
Vũ khí có thể mắng chửi người, rõ ràng là linh tính đã đạt tới một mức độ rất cao, nói không chính xác đã thành khí linh gì đó.
Quả nhiên!
Thần binh ở trong Thần Binh Các không đơn giản!
Diệp Lạc hiểu ra.
Không hổ là Vô Đạo Tông, không hổ là tông môn của hắn ta.