Chương 93: Đầu trọc
Thái Âm Tinh vô cùng bực tức.
Tô Càn Nguyên đứng phía sau lông mày nhíu lại.
Nóng bỏng đối với phương pháp bày trận lập tức tiêu tán đi.
Đúng vậy.
Sư tôn cũng truyền thụ cho lão ta.
Nếu lão ta cũng lĩnh ngộ ra, vậy chắc chắn không kém phương pháp bày trận này?
Trong lòng Tô Càn Nguyên tràn ngập ý chí chiến đấu.
Một chút hoài nghi đối với sư tôn đều tiêu tán.
Vốn đang không có manh mối mà cảm thấy suy sút, lúc này lão ta tràn ngập ý chí chiến đấu.
Sư tôn chắc chắn không lừa gạt hoặc lừa dối lão ta!
Trước có Thiên Kiêu tuyệt thế giống như đại sư huynh, sau lại có thuật bày trận kinh thiên địa khiếp quỷ thần của nhị sư huynh.
Đáng nói chính là cho dù là đại sư huynh hay nhị sư huynh tùy tiện xách ra ngoài, tuyệt đối có thể che lấp tất cả thiên tài tuyệt thế ở Đông Châu!
Nhưng hai người đều tu hành ở Vô Đạo Tông!
Nếu bây giờ có người dám nói Vô Đạo Tông không phải tông môn ẩn thế, Tô Càn Nguyên sẽ đập nát đầu người nọ.
Trương Hàn ở bên cạnh nhìn Tô Càn Nguyên trở nên ý chí chiến đấu sục sôi, khẽ gật đầu, quay đầu đi sang chỗ khác, toàn tâm khống chế đại trận.
Chỉ thấy trong đại trận, hàn khí cuồn cuộn.
Trong thao khác của Trương Hàn, hàn khí hóa thành chín con cự long.
Cự long hàn khí bay lên, miệng phun ra khí lạnh, nhưng trong cơ thể cự long lại đang thiêu đốt hỏa diễm vô hạn.
Băng hỏa đang không ngừng chuyển hoán.
Trương Hàn thuần thục khống chế, vốn định để cự long chạm đất, kiểm tra một chút lực lượng cực hạn của đại trận.
Nhưng nghĩ lại.
Nếu trực tiếp va chạm mặt đất.
Chỉ sợ sẽ tạo ra không ít chấn động.
Trận pháp đoạn tuyệt có khả năng không thể chống đỡ được.
Đến lúc đó không cẩn thận kinh động sư tôn, thì chính là sai lầm của hắn ta.
Ta đúng là tri kỷ mà!
Trương Hàn cười hiểu ý.
Tay nắm chặt lại.
Chín con cự long lập tức biến mất.
Hóa thành vô số linh khí tiêu tán đi.
Đại trận, giải trừ!
“Sư đệ, đi thôi, đại trận đã thí nghiệm xong, nên trở về núi thôi.”
Trương Hàn xua tay.
Tô Càn Nguyên vốn đang ngẩn người lập tức hoàn hồn, vội vàng đuổi theo Trương Hàn.
Lão ta tràn ngập ý chí chiến đấu, phải đi về ngộ đạo!
Trương Hàn vốn định cứ rời đi như vậy, nhưng lúc gần đi, nhìn trên đất trống còn sót lại chút hàn khí.
Thuận tay đánh trận pháp tinh lọc qua đó.
Tinh lọc khu đất trống này một lần.
Xác nhận không có bất cứ dấu vết gì xong, Trương Hàn an tâm.
Không thể phá hoại từng cành cây ngọn cỏ ở đây.
Tinh lọc là xong việc.
Trương Hàn dẫn Tô Càn Nguyên quay trở về Vô Đạo Tông.
Dẫn người quay trở về quảng trường đại điện, Trương Hàn chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi lại nói với Tô Càn Nguyên một chút.
“Sư đệ, tóc của sư đệ, ồ… Bây giờ không còn tóc, cái đầu này của đệ, bình thường chú ý bảo dưỡng nhé.”
“Bị hỏa hàn khí gây thương tích, chỉ sợ một thời gian dài khó mọc tóc ra, đệ phải chuẩn bị tâm lý.”
Những lời này, cũng khiến Tô Càn Nguyên mê mang hồ đồ.
Một đoạn thời gian dài không mọc tóc sao?
Không mọc thì không mọc.
Chẳng lẽ còn có thể tám năm mười năm không dài được tóc.
Tô Càn Nguyên không hiểu nổi.
Nhưng lão ta cũng không nghĩ nhiều.
Nhanh chóng chạy tới quảng trường đại điện, khoanh chân ngồi xuống.
Lúc này, lão ta kiên định sư tôn không lừa gạt lão ta.
Trước có Diệp Lạc, sau có Trương Hàn.
Không có khả năng sư tôn gạt mình lão ta đúng không?
Bắt nạt người thành thật sao?
Lão ta không thành thật.
Tóm lại, lão ta kiên định với ý nghĩ sư tôn sẽ không lừa gạt lão ta!
Tô Càn Nguyên nhanh chóng tĩnh tâm…
…
Ngày hôm sau, Vô Đạo Tông, trên quảng trường đại điện.
Một bóng người ngồi khoanh chân ở đó, vẫn luôn không nhúc nhích, giống như một tòa điêu khắc cổ vĩnh viễn bất diệt sừng sững, để mặt gió thổi nắng chiếu, vẫn nguy nga bất động.
Nhìn kỹ.
Đây là một người đàn ông trung niên đầu trọc.
Người đàn ông mặc áo bào đen, cái đầu trơn bóng phá hủy nghiêm trọng nghiêm túc và uy nghiêm trên gương mặt.
Người này đúng là đệ tử thứ ba của Vô Đạo Tông, Tô Càn Nguyên.
Lúc này.
Tô Càn Nguyên đang ở đây ngộ đạo…
Thay vì nói là đang ngộ đạo, chẳng bằng nói là đang ngẩn người.
Từ đêm qua ý chí chiến đấu của lão ta đã sục sôi, đến bây giờ thần chí không rõ…
Có quỷ mới biết lão ta đã trải qua chuyện gì.
Cả đêm!
Suốt cả một đêm!
Suốt đêm lão ta không ngộ ra được gì!
Nếu nói có phương hướng đại khái, lão ta còn có thể miễn cưỡng ngộ ra gì đó, cho dù tiến triển gần như bằng không, như vậy cũng có thể tiếp nhận.
Nhưng khiến Tô Càn Nguyên không tiếp nhận được chính là.
Lão ta hoàn toàn không tìm thấy được bất cứ phương hướng nào để ngộ.
Muốn ngộ đạo, nhưng trong đầu chỉ có trống rỗng.
Lão ta ngoại trừ ngẩn người, còn có thể làm gì.
“Sư tôn không có khả năng lừa gạt ta, có đại sư huynh và nhị sư huynh làm ví dụ, sư tôn sẽ không lừa gạt đệ tử thứ ba là ta được!”
“Vậy chỉ có một khả năng, chính là tư chất ngộ tính của ta quá thấp, không thể lĩnh ngộ…”
Tô Càn Nguyên hít sâu một hơi.
Trên gương mặt xuất hiện cảm giác thất bại.